Ở bên .
Lâm Trạch Tây  khỏi nhà  lái xe thẳng tới cổng trường.
Xuống xe,  lấy một bao thuốc từ  xe, chạy tới phòng bảo vệ.
Rất lịch sự đưa cho bác bảo vệ một bao thuốc, nhờ bác  gọi điện cho Liễu Phương Lâm.
Chưa bao lâu , quả nhiên   thấy cô  chạy vội từ trong khuôn viên trường .
Khi đến gần, thấy  đến là Lâm Trạch Tây, cô   chút ngỡ ngàng.
"Sao  là ?"
"Sao em mặc ít ?"
Lâm Trạch Tây thấy cô  mặc ít như ,  kịp giải thích, vội vàng gọi cô  lên xe cho ấm áp.
Liễu Phương Lâm thực sự  ngờ ngoài trời lạnh như , thấy   vẻ  việc, nếu  thì sẽ  gọi cô    đêm ba mươi Tết.
Cô  vội vàng lên xe.
Vừa lên xe, Liễu Phương Lâm liền căng thẳng xoa tay,  đưa lên miệng hà .
"Đồng chí Lâm,   chuyện gì ?"
Lâm Trạch Tây lấy hộp cơm từ trong áo khoác quân đội : “Thực  là em gái của  á, lúc ăn cơm mà nó cứ lo lắng cho em, sợ em một  ở trong ký túc xá ăn mì gói, nên định mang sủi cảo đến cho em."
"Anh thấy trời lạnh thế ,  yên tâm để nó  một , nên   nó mang sủi cảo cho em, em mau thử , đây là sủi cảo do    nấu xong."
Nói ,  đưa cả chai giấm qua cho cô .
Liễu Phương Lâm  hộp cơm vẫn còn bốc , trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Đồng chí Lâm, phiền   giúp em lời cảm ơn Tiểu Ý nhé."
Nói , cô  cúi xuống ăn thử một miếng.
DTV
Lâm Trạch Tây thấy cô  ăn, vui mừng  hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Liễu Phương Lâm ăn  một nửa, vội vàng nuốt xuống  ngẩng đầu : “Ngon lắm,  là để em mang về ăn, ăn ở đây cũng  lỡ thời gian của ."
"Đừng đừng đừng—" Lâm Trạch Tây khế họ một tiếng  giải thích: “Anh  ăn xong , về nhà cũng   việc gì, em mang về ăn cũng sẽ nguội, cứ nhân lúc còn nóng thì ăn ở đây luôn , lát nữa  còn  mang hộp cơm về."
Nói xong Lâm Trạch Tây  đầu ,   phiền cô  nữa, để tránh cô  ngại ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-695.html.]
Liễu Phương Lâm nghĩ cũng đúng, nên vội vàng ăn hết.
Để  phụ lòng Tô Ý và dì, Liễu Phương Lâm một mạch ăn hết tất cả sủi cảo.
Ăn xong, cô   nhịn  mà ợ một cái, vội vàng che miệng ngượng ngùng : “Xin ,  nhiều sủi cảo quá."
Lâm Trạch Tây thấy cô  lúc bình thường luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, nay như   trông thật đáng yêu.
Anh  lắc đầu: “Không ,  sợ em ăn  no, nên gói  nhiều."
Nói xong  đề nghị: “Hay là thế  ,  đưa em  đạo một vòng, tiện tiêu cơm luôn nhé?"
Liễu Phương Lâm ở một tiếng: “Đi ?"
Thấy cô   từ chối ngay, Lâm Trạch Tây liền khởi động xe,  lái  : “Đi trượt băng thì ? Buổi tối ở đó  náo nhiệt,  là  trẻ, cùng  đón năm mới cũng vui."
Nếu là bình thường Liễu Phương Lâm chắc chắn sẽ từ chối ngay.
 hôm nay  hiểu .
Có lẽ vì là ngày Tết, ở một  trong ký túc xá thực sự quá khó chịu, nghĩ một lúc thì cô  chợt đồng ý.
Lâm Trạch Tây  ngờ cô   đồng ý dễ dàng như , trong lòng đang nghĩ nếu cô  từ chối, thì  sẽ ngay lập tức đề nghị  nơi khác.
Giờ thấy cô  đồng ý,  vui mừng đạp mạnh ga hướng về sân trượt băng.
Đến nơi, Lâm Trạch Tây còn  chu đáo đưa áo khoác quân đội  xe cho cô .
"Ở ngoài trời lạnh, em mặc  , lát nữa  trong đừng lo lắng,  sẽ dạy em một  kỹ thuật trượt băng cơ bản,  dễ học thôi."
Liễu Phương Lâm  xong khẽ , đáp  một chữ: "Vâng."
Hai  bước , thuê giày trượt   giày, Lâm Trạch Tây đột nhiên đưa tay : “Anh đỡ em qua bên , bên đó ít , chúng  sẽ luyện   trượt ."
Liễu Phương Lâm  tay  đưa , ngại ngùng lắc đầu: “Không cần , em  tự trượt thử ."
Nói xong, cô  liền trượt thẳng .
Lâm Trạch Tây giật , tưởng cô  đang cố gắng, liền vội vàng đuổi theo.
Không ngờ khi  lên, cô   trượt còn mượt mà hơn cả .
Hai  trượt một lúc, Lâm Trạch Tây mới dừng  hỏi: "Em giỏi thật đấy,  ngờ em thực sự  trượt.".
.