Nói xong,  nhận   quá phấn khích, bèn  giải thích: “Ý  là dù một   hai  thì cũng như , coi như là phúc lợi cho nhân viên của chúng , đúng ?"
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe  đến cổng trường Đại học Thanh Bắc.
Lâm Trạch Tây ngó đầu   một cái, lập tức nhanh chóng xuống xe.
Tô Ý  quanh, liền thấy Liễu Phương Lâm đang đeo một cái ba lô, vội vã bước  từ trong khuôn viên trường.
Khi đến cổng trường, cô  mới  thấy Lâm Trạch Tây và Tô Ý.
Cô  liền chạy nhanh tới, : “Tô Ý,  hai   ở đây?”
Tô Ý , chỉ về phía Lâm Trạch Tây: “Anh ba  sáng nay nhàn rỗi cũng   gì,     sẽ đến đón chúng  cùng  đến nhà máy.”
Lâm Trạch Tây  giúp mở cửa xe,  : “Bạn học Liễu, mau lên xe !  , em  ăn sáng ?”
Liễu Phương Lâm liên tục cảm ơn và gật đầu: “Em  ăn , ăn ở căng tin.”
“Ngày nào cũng ăn ở căng tin thì nhàm chán lắm.
Từ ngày mai, em đừng ăn ở đó nữa,  ngoài sớm một chút,  sẽ mời em ăn ở quán ăn vặt đối diện.”
Liễu Phương Lâm ngơ ngác,  chút bối rối  về phía Tô Ý.
Tô Ý mím môi  , : “Anh ba  đây là phúc lợi cho nhân viên.”
Liễu Phương Lâm ngại ngùng : “Không cần ,  cần , em ăn ở căng tin cũng  .”
Trên đường , Tô Ý kể cho hai   về ý tưởng mà cô  thảo luận với Chu Cận Xuyên ngày hôm qua.
“Chuyện xảy  ở Khách sạn Hữu Nghị ngày hôm qua , chúng  coi như  xảy , tạm thời án binh bất động chờ họ liên lạc với chúng .”
Lâm Trạch Tây vẫn còn bực bội: “Nếu họ dám đến  nữa, nhất định  cho họ  tay, lúc đó cứ bắt  ngay tại nhà máy.”
Tô Ý : “Anh ba, đừng vội, chuyện   ở nhà máy   hiệu quả ,  đợi đến khi họ chuẩn  rời khỏi nước Hoa mới .
Không kiên nhẫn với chuyện nhỏ thì sẽ  hỏng kế hoạch lớn,  chung là  thể bỏ qua cho loại  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-691.html.]
Liễu Phương Lâm  hiểu rõ Tô Ý   gì: “Em cũng đồng ý với Tô Ý,  thu thập đầy đủ chứng cứ mới  thể trừ hậu hoạn.”
Lâm Trạch Tây thấy hai  đều đồng ý, cũng đành gật đầu: “Yên tâm , hai em   thì  ,  sẽ   hỏng việc .” 
Khi ba  đến nhà máy mì ăn liền, Lâm Thư Thư cũng   xe buýt đến cổng nhà máy.
Còn  Bạch Miêu Miêu cùng đến.
Chỉ thấy mặt mày cô nàng ủ rũ: “Tô Ý,    .
Gọi Phương Lâm và Thư Thư đến giúp mà  gọi  ?”
Tô Ý bất lực  cô : “Mình gọi họ đến để giúp  phiên dịch,    ?”
Bạch Miêu Miêu lè lưỡi: “Mình   học  tiếng Anh , nhưng phiên dịch   thì   thể giúp   việc khác mà.
Hơn nữa,  cũng  cần lương, chủ yếu là nghỉ ở nhà một  buồn chán quá.”
Tô Ý suy nghĩ một lúc: “Cũng ,  đến giúp   việc khác, lương vẫn như cũ.”
Thấy cô đồng ý, Bạch Miêu Miêu vui mừng khôn xiết: “Cậu yên tâm,  nhất định sẽ  .” 
Vì  ba  tham gia, nhóm buôn bán bên ngoài tạm thời của Tô Ý cũng lập tức  thành lập.
Mọi  bận rộn với việc phiên dịch, giới thiệu sản phẩm, còn  cả các tài liệu, mẫu mã cần dùng cho Hội chợ mùa Xuân.
Khi   đang bận rộn thì điện thoại văn phòng bất ngờ đổ chuông.
Tô Ý bắt máy thì  thấy giọng  của ông Dã Điền ở đầu dây bên .
“Cô Tô, thật xin , chuyện hôm qua  thấy  ,  gọi đến để xin !”
DTV
Tô Ý khựng , giả vờ tức giận: “Ông Dã Điền, chúng     rõ ràng chuyện hôm qua.
Vì các ông cũng là nhà sản xuất mì ăn liền, nên chúng  cũng  cần hợp tác nữa.”
Nghe , đối phương vội vàng giải thích: “Cô Tô, xin cô hãy   giải thích.
Chúng  đúng là nhà sản xuất, nhưng đồng thời chúng  cũng là nhà phân phối, điều   hề mâu thuẫn.”.