Tô Ý vốn đang đọc sách, thấy cô ta không có ý định đi, hơn nữa giữa lời nói thì câu nào cũng không ngừng tâng bốc lấy lòng, liền có chút không chịu nổi nữa.
“Bạn học Tần, cô có gì cứ nói thẳng đi, không cần phải vòng vo.”
Tần Như Vân giật giật khóe miệng, điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Mình thật sự có chuyện muốn hỏi cậu, Lâm Lạp Bắc là anh trai ruột của cậu phải không?”
Tô Ý chớp chớp mắt: “Nếu cô đang nói về quan hệ huyết thống, đúng vậy, anh ấy đích thực là anh trai ruột của tôi.”
“Vậy sao trước đây cậu không nói?”
Tô Ý nhướng mày: “Trước đây cô cũng đâu có hỏi? Hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói với cô về chuyện riêng của tôi.”
Tần Như Vân bị nghẹn lại một chút, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại cảm xúc.
“À thì, cậu đã là em gái của anh ấy, vậy cậu có thể giúp mình tạo cơ hội giữa hai chúng mình không?”
Tô Ý thở dài một tiếng, đặt quyển sách trong tay xuống: “Bạn học Tần, chuyện này tôi đã nói với cô ở căn tin rồi, tôi và anh ấy thật sự không thân lắm, hơn nữa anh ấy đã có người mình thích rồi, chuyện này tôi chắc chắn không giúp được cô, xin lỗi!”
Bị từ chối ở ngay trước mặt lần nữa, Tần Như Vân tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Cô ta lập tức cầm túi trái cây đúng dậy định rời đi.
“Hừ, chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giúp! Chẳng có chút tình người nào cả.”
Nói xong, cô ta đi về chỗ ngồi của mình.
Vừa chuẩn bị ngồi xuống, lại bỗng nhiên bật lên, bước nhanh về phía Tô Ý.
“Bạn học Tô, cậu nói cậu và đàn anh Lâm không thân? Nhưng mình thấy anh ấy rất quan tâm cậu, có phải cậu đang giận anh ấy chuyện gì không?”
Nói xong, Tần Như Vân liền chân thành khuyên bảo: “Bạn học Tô, không bằng cậu nể mặt mình, đừng giận anh ấy nữa, như vậy ——”
Tần Như Vân còn chưa nói hết câu, Tô Ý đã cười lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-673.html.]
“Mặt cô? Cô nghĩ cô là ai?”
“Bạn học Tần, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, cô đừng xen vào chuyện người khác, cũng không đến lượt cô can thiệp.”
Tần Như Vân luôn nghĩ Tô Ý là người có tính khí tốt, bình thường cũng không phải là người tính toán chi li.
Không ngờ cô ta chỉ mới nói vài câu khuyên giải, lập tức liền gặp phải lời lạnh lùng của Tô Ý.
Mặc dù bề ngoài vẫn bình tĩnh như thường lệ, không có nổi giận.
Nhưng biểu cảm lại thể hiện rõ sự nghiêm túc, không chấp nhận cò kè mặc cả.
Biết cô đã nổi giận, Tần Như Vân cũng không dám tiếp tục nói, chỉ giải thích một câu: “Mình thật sự không có ý gì khác, nếu cậu không muốn thì thôi, coi như mình chưa nói gì.”
Bên cạnh, Tào Mạn Lệ cũng vội vàng tới hòa giải: “Bạn học Tô, cô không muốn giúp thì cứ nói thẳng, mọi người đều là ở chung một phòng ký túc xá, không cần làm cho khó coi như vậy, hơn nữa Như Vân thật sự chỉ muốn tìm cơ hội tiếp cận anh trai của cô thôi.”
Nghe xong, Tô Ý chỉ liếc nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng mỉm cười: “Chẳng lẽ lời của tôi chưa đủ thẳng thắn sao? Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa, chuyện này tôi không giúp, cũng không giúp được.”
Bạch Miêu Miêu đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, trực tiếp kéo Tào Mạn Lệ qua một bên, nói với Tần Như Vân: “Bạn học Tần, nể tình cùng một ký túc xá, chúng tôi khuyên cậu lần cuối, chúng ta đến trường là để học tập nâng cao bản thân, không phải để tìm bạn trai, cậu đừng lún quá sâu, sau này tổn thương đừng trách chúng tôi không nhắc nhở cậu.”
Tần Như Vân vừa giận vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.
DTV
Không nói hai lời liền chạy ra khỏi ký túc xá.
Tào Mạn Lệ thấy vậy, cũng chỉ có thể chạy theo an ủi.
Nhìn thấy mọi người làm ầm lên như vậy, Lâm Thư Thư ở bên cạnh có chút áy náy, muốn nói lại thôi nhìn Tô Ý
“Hay là để mình đi nói chuyện với Tần Như Vân, chuyện này sớm muộn gì cô ta cũng phải biết.”
Tô Ý và Bạch Miêu Miêu đều không đồng ý: “Biết thì biết, nhưng chuyện này không phải lỗi của cậu, dù cô ta có oán hận cũng nên đi tìm Lâm Lạp Bắc, cậu không được đi.”
“Đúng vậy, hơn nữa hai người bây giờ cũng chưa có quan hệ gì, sao lại đến lượt cậu bị trách móc.”