Lâm Thư Tuyết   là kẻ dễ dàng bỏ cuộc, cô   chỉ gửi tiền mà còn quan tâm đến cuộc sống và tương lai của hai ,    nhắc gì đến chuyện nhờ vả.
Thấy cô  chân thành như , hai  cũng dần dần lung lay.
Hơn nữa, Lâm Thư Tuyết  về nhà lâu như , chắc hẳn Lâm Gia Quốc vẫn đối xử  với cô .
Thêm  đó cô   hào phóng như , hai  đều tưởng nhà họ Lâm vẫn giàu  như .
Biết  với sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, hai  bọn họ  thể kiếm  cả gia tài kếch xù.
Cho dù  thể tự   giàu, ít nhất bọn họ vẫn còn cô em gái  để dựa dẫm.
Chỉ cần Lâm Thư Tuyết thi đỗ đại học, việc bọn họ ở  Bắc Kinh coi như  thỏa.
Vì   khi bàn bạc kỹ lưỡng, hai  chủ động gọi điện thoại cho Lâm Thư Tuyết, lấy cớ  đến Bắc Kinh chăm sóc cô  thi cử.
Lâm Thư Tuyết giả vờ do dự một lúc  đó đồng ý.
Ngày hai  đến Bắc Kinh, Lâm Thư Tuyết  tìm cớ chuồn khỏi nhà.
Sau khi đón hai  từ nhà ga, cô  đưa thẳng đến một khu nhà cổ trong thành phố.
Ban đầu hai  còn tưởng căn nhà  là do Lâm Thư Tuyết mua nên cũng   gì.
Sau khi  trong mới phát hiện, trời ơi, một khu nhỏ mà ở đến bảy, tám hộ gia đình.
Nơi ở của hai  chỉ là một căn phòng  cải tạo từ nhà kho.
Tô Nhị Cường lập tức nhận   gì đó  : "Đây là do cô thuê ? Cho dù  thể đến nhà họ Lâm ở thì cũng  đến mức  ở chỗ tồi tàn thế  chứ?"
Lâm Thư Tuyết suy nghĩ một lúc, dịu dàng giải thích: "Là do hai  đến gấp quá,   kịp chuẩn , ba     tập trung ôn thi,   để tâm đến chuyện khác nên bây giờ  cũng  tiện  với ông  chuyện đón hai   nhà, nhưng hai  yên tâm, đợi thi xong,  sẽ  chuyện với ông , sắp xếp chỗ ở cho hai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-613.html.]
Tô Nhị Cường nheo mắt  cô : "Vậy thì ít nhất cũng  thuê cho bọn  một chỗ rộng rãi hơn chứ?"
Lâm Thư Tuyết  gượng: "Gần đây ba  sợ   tiền   ngoài tiêu xài hoang phí, nên  cho  tiền tiêu vặt, đợi thi xong là  ."
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hồ cảm thấy   lừa.
  cũng  đến , đồ đạc ở quê cũng bán hết , dù  cũng  thể  về ? Nếu   chi bằng cứ ở  xem .
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hồ ở  khu nhà cổ đó.
Hai  cả ngày   việc gì , ngoài việc chờ Lâm Thư Tuyết đưa tiền thì chỉ  lang thang ở khu vực lân cận.
Hôm đó theo như lời Lâm Thư Tuyết vô tình để lộ, hai  tìm đến địa chỉ quán ăn, quả nhiên  thấy Tô Ý.
Nghĩ đến việc Tô Ý   thể mở một quán ăn khang trang ở khu vực đắc địa như , hơn nữa buôn bán   phát đạt, bọn họ  khỏi ghen tị!
Lại nghĩ đến cảnh hai   chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp đó, bọn họ càng cảm thấy bất bình.
Tô Tam Hổ nóng nảy, định xông lên: "Anh hai, chúng  đến tìm con nhỏ Tô Ý đó đòi tiền, nếu nó  đưa chúng  cứ đến đây quậy phá khiến nó   ăn  gì."
Tô Nhị Cường bình tĩnh kéo   : "Làm  chẳng khác nào  cho nó  chúng  đến Bắc Kinh ? Em còn tưởng nó dễ bắt nạt như hồi ở quê ?"
Nghĩ đến những   Tô Ý dạy dỗ  đây, Tô Tam Hổ cũng lập tức tỉnh táo .
  nếu để cô  hai  đến Bắc Kinh, e rằng  những  đòi  tiền mà còn  thể ở  đây nữa.
Tuy nhiên bình tĩnh thì bình tĩnh nhưng ngày nào hai  cũng  đến đây theo dõi một lúc.
Nhìn dòng    tấp nập  cửa quán, trong mắt bọn họ đó đều là những tờ tiền đang di chuyển.
DTV
Giá mà  cách nào moi   tiền đó  túi  thì   mấy..