Diệp Tiểu Vũ nuốt xong một miếng bánh bao, rồi vội vàng trả lời: “Chị Tô đi bán trứng trà ở nhà ga rồi!”
Chu Cận Xuyên liếc nhìn những quả trứng trà trên bàn, gật đầu mà không nói gì thêm.
DTV
Sau khi ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên rửa chén rồi lại chơi với hai đứa trẻ một lúc.
Diệp Tiểu Vũ thấy anh có vẻ không tập trung, bèn hiểu chuyện nói: “Chú Chu, nếu chú có việc thì cứ đi làm đi, cháu sẽ ở nhà vừa làm bài tập vừa trông em."
Chu Cận Xuyên gật đầu, đứng dậy đi về đơn vị.
Đến trưa, lo lắng hai đứa trẻ không có gì ăn, anh lại đến một chuyến.
Nhưng nghe bọn trẻ nói là đã ăn rồi.
“Đồng chí Tô đâu?”
“Chị Tô vừa đi rồi.”
“Lại đi bán trứng trà à?”
“Không phải, buổi sáng đã bán hết rồi! Chị Tô đi sang làng bên mua trứng của bà cụ.”
“......”
“Chị Tô để phần cơm cho chú trong nồi đấy!”
Chu Cận Xuyên: Anh thực sự không phải đến để ăn cơm.
Chu Cận Xuyên không đến để ăn cơm, nhưng sau khi ăn xong lại tự giác rửa chén rồi dọn dẹp bếp.
Lúc đi, anh dặn dò hai đứa trẻ: “Nếu chị ấy về, các cháu nói với chị ấy là tối nay không cần để phần cơm cho chú.”
Tối, Chu Cận Xuyên đặc biệt ăn ở căng tin xong mới đến nhà.
Vừa vào nhà quả nhiên lại không thấy người đâu! Ngay cả Diệp Noãn Noãn cũng không thấy.
“Noãn Noãn ra ngoài rồi hả?”
“Chị Tô đưa em ấy đi học vá quần áo ở nhà dì Trịnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-59.html.]
Chu Cận Xuyên: Cô ấy thật bận rộn!
Chu Cận Xuyên nhìn xuống chiếc quần của Diệp Tiểu Vũ, phần dưới rõ ràng là được vá thêm vào.
Mặc dù màu sắc tương đồng nhưng vẫn có thể thấy được miếng vá.
Chu Cận Xuyên khẽ nhíu mày: “Tiểu Vũ, ngày mai chú sẽ dẫn cháu và Noãn Noãn đi dạo trên huyện, trời nóng rồi cũng nên mua vài bộ quần áo mới cho các cháu!”
Trẻ con lớn nhanh, là do gần đây anh quá bận bịu mà lơ là.
Diệp Tiểu Vũ nghe vậy, không cần nghĩ đã lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, chị Tô mới làm cho chúng cháu quần áo mới rồi, quần của cháu trên này vẫn chưa rách, vá thêm phần dưới vẫn mặc được, chị Tô nói đây là kiểu phối hợp đấy!”
Chu Cận Xuyên cười phì một lúc: “Kiểu phối hợp?”
“Đúng vậy, chị Tô nói không cần để ý đến ý kiến người khác, chỉ cần tự tin, quần áo vá cũng có thể trở thành phong cách thời trang.”
“Chị Tô còn nói, tiền phải tiêu vào chỗ cần thiết, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu, quần áo cũ không sao, nhưng ăn uống thì không được, chị ấy nói cháu và Noãn Noãn bị thiếu dinh dưỡng, mỗi ngày phải ăn thịt trứng mới được, nếu không sau này không cao được!”
“Mặc dù cháu mặc đồ rách, nhưng ở trường mọi người đều rất ghen tị với bánh bao thịt cháu mang đi buổi sáng, ăn bánh bao thịt, cháu không cảm thấy mặc đồ vá là xấu hổ nữa!”
Chu Cận Xuyên thấy cậu bé cứ một câu chị Tô nói, lời nói so với trước kia không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.
Nhìn có vẻ trưởng thành hơn, thực sự cũng tự tin hơn.
Biết rõ điều này đều là do ảnh hưởng của Tô Ý, trong lòng không khỏi khẽ động lòng.
“Chị Tô của cháu—bình thường cũng bận như vậy sao?”
“Bận lắm! Chú Chu, chú có thấy vườn rau trong sân không? Chị Tô mỗi ngày đều phải chăm sóc tưới nước, chị ấy nói sau này rau lớn rồi sẽ không cần tốn tiền mua rau ăn nữa.”
“Còn dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày, một ngày ba bữa cơm, còn phải chăm em gái, bình thường bận chăm sóc chúng cháu không có thời gian đi bán trứng trà, biết chú về mới tranh thủ đi làm việc của mình.”
Trong lời nói của Diệp Tiểu Vũ đều là bênh vực Tô Ý, một là thực lòng nghĩ như vậy.
Hai là lo lắng Chu Cận Xuyên sẽ trách mắng cô vì không gặp mặt được, hiểu lầm cô.
Khó khăn lắm mới gặp được người thật lòng đối tốt với mình và Noãn Noãn, Diệp Tiểu Vũ không muốn cô rời đi.
Chu Cận Xuyên cũng nhận ra: “Thấy các cháu như vậy thì chủ yên tâm rồi, mấy ngày này có ai đến gây rắc rối không?”