Diêu Ngọc Phương gật đầu lia lịa: "Em thấy  vui thì em cũng vui lây, chỉ cần  hạnh phúc là hơn cả.
Em cũng ủng hộ vô điều kiện."
Chu Cận Xuyên thấy   đều  , vội vàng lên tiếng: "Nhất định  ủng hộ! Em  lời vợ em,   cô  giơ hai tay là   một phiếu của em ."
Mọi    đều bật .
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn  mà đầu óc  cuồng, cũng ngây ngô  theo: "Chúng cháu cũng bỏ phiếu cho ông Liêu ạ!"
Thấy   đều ủng hộ  như , Tô Nhân  ngoài cửa bỗng nhiên rơi nước mắt.
Từ     Tiểu Triệu  Liêu Chính Dân  ung thư, Tô Nhân gần như ngay lập tức  hạ quyết tâm.
Lần  nhất định  đợi ông  trở về.
Nếu Liêu Chính Dân  thể bình an trở về, dù   đối mặt với bao nhiêu lời đàm tiểu, bà  cũng  sợ nữa.
Giờ   thấy các con ủng hộ  như , Tô Nhân càng thêm quyết tâm  thể bỏ lỡ ông  nữa.
DTV
Trong khi nhà họ Tô đang vui vẻ đón Tết, thì ở cách đó ngàn dặm, Lâm Thư Tuyết  òa  vì   Lâm Vọng Đông mắng té tát.
Hai mươi năm đầu đời của cô  luôn  nâng niu trong lòng bàn tay.
Đặc biệt là Lâm Vọng Đông,  cả luôn yêu thương cô  hết mực.
Từ nhỏ  chăm sóc, nhường nhịn cô .
Nghĩ đến những lời    mắng , Lâm Thư Tuyết  tức  giận, cúp điện thoại xong thì òa  nức nở.
Đứng  quầy điện thoại của tiệm tạp hóa trong thị trấn một lúc lâu, Lâm Thư Tuyết lau nước mắt,  đó  nhấc máy gọi về nhà họ Lâm.
Chuông điện thoại reo hơn chục tiếng mới   nhấc máy.
Vừa  thấy giọng Lâm Gia Quốc, Lâm Thư Tuyết lập tức nức nở kể lể: "Ba,   con gọi điện thoại về nhà họ Tô chúc Tết  và các ,  ngờ   Tô Ý bắt máy, còn  chị  mắng té tát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-583.html.]
Bị mắng thì thôi , chị  còn xúi giục  cả mắng con nữa…"
Lâm Thư Tuyết kể xong, định bụng sẽ  lóc thảm thiết thêm vài tiếng nữa, nào ngờ còn  kịp  thành tiếng,   thấy tiếng gầm rú giận dữ của Lâm Gia Quốc từ đầu dây bên :
"Mắng con? Con  mắng là đáng đời! Đã là ngày Tết  mà con  thể nào yên  một chút   ?!"
"Ai bảo con gọi điện thoại cho nhà họ Tô? Con   mắng hả?!"
"Lúc  nếu   con  hiểu chuyện, ép ba   trái ý  con thì bây giờ  con   đến mức đóng cửa  cho ba  nhà ! Bây giờ thành  thế  con  lòng ?!"
Tay Lâm Thư Tuyết nắm chặt ống , lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Bấy lâu nay, sự thiên vị của Lâm Gia Quốc chính là chỗ dựa lớn nhất của cô .
Không ngờ trong lòng ông , cô   là loại  như  ?
Nghe đến đây, Lâm Thư Tuyết  khỏi òa  nức nở.
Lâm Gia Quốc   càng thêm bực bội, ném thẳng điện thoại cho Lâm Lạp Bắc: "Con  chuyện với nó ."
Nói xong, ông  bực tức bước lên lầu.
Lâm Lạp Bắc lúc  tâm trạng cũng đang tụt dốc  phanh, nhưng vẫn kiên nhẫn cầm lấy điện thoại an ủi: "Tiểu Tuyết, tâm trạng ba hôm nay  ,   cũng   cố ý mắng em ."
Nghe thấy giọng Lâm Lạp Bắc, Lâm Thư Tuyết như túm  cọng rơm cứu mạng, cũng  dám  loạn nữa.
Cô  ngoan ngoãn hỏi: "Anh tư, rốt cuộc  xảy  chuyện gì ? Vừa  em gọi điện thoại cho ,    và ba cũng  đến đó?"
Lâm Lạp Bắc ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định kể  chuyện hôm nay cho Lâm Thư Tuyết .
Nếu    cũng   trút bầu tâm sự chất chứa   .
Lâm Thư Tuyết chăm chú lắng  từng lời của  trai,  đó bắt đầu bênh vực Lâm Gia Quốc: "Mẹ   thể như ? Sao  thể  lòng đổi  nhanh như ?!"
"Mấy  cũng ,   ai   ngăn cản? Anh tư, chắc chắn là do Tô Ý  xúi giục , nếu   chị ,  nhất định sẽ   như  ."
Lâm Lạp Bắc gật đầu đồng tình: "Người đàn ông giàu  đến từ Hồng Kông  quả thực là do cô  quen  lúc ở Dương Thành, cũng chính vì cô  nên ông  mới đến Bắc Kinh, nếu  cũng sẽ  gặp  ."