Đặng Ngọc Anh và giám đốc Mã thấy tình huống , sững sờ một lúc lâu.
Cho đến khi thấy ba    trong, họ mới vội vàng chạy theo.
Cả hai chạy nhanh lên sân ga, khi thấy  ba  , trợ lý Triệu đang nhiệt tình lấy danh  của  đưa cho hai : “Về  hai   bất cứ vấn đề gì cứ liên lạc với , nếu mì gói  đủ, cứ gọi điện.
Hoặc là thế , hai  cho  địa chỉ, lúc về  sẽ gửi thêm."
Tô Ý  sự nhiệt tình của    cho lúng túng    : “Đồng chí Triệu, thật sự  cần ,   bận rộn vì chúng  cả buổi sáng ,  cảm ơn ! Sau   sẽ liên lạc với   trong thời gian sớm nhất."
Trợ lý Triệu thấy , liền  gật đầu: “Được, , nhất định  liên lạc nhé." 
Nói xong,    vẫy tay tiễn hai  lên tàu.
Giám đốc Mã thấy  cũng  tiến tới trò chuyện với trợ lý Triệu: “Đồng chí Triệu,   nhanh quá, chúng   theo kịp.
 ,  hôm qua tổng giám đốc Liêu  về?"
Trợ lý Triệu  , nụ   mặt lập tức tắt lịm: “Giám đốc Mã, đó là quyết định của lãnh đạo,   tiện hỏi."
" đúng đúng,    ý thăm dò ,  chỉ  hỏi...
Chúng  gặp  ở đây cũng là duyên ,   thể tiết lộ chút về chuyện hôm qua ..."
Giám đốc Mã mới  đến đây thì tàu  hú còi.
Trợ lý Triệu  nhạt, vẫy tay chào hai : “Giám đốc Mã, đồng chí Đặng, hai  lên tàu , chúc hai  thuận buồm xuôi gió!"
Nói xong,   nhanh chóng rời khỏi sân ga.
Giám đốc Mã và Đặng Ngọc Anh  bóng lưng rời  của trợ lý Triệu,   đuổi theo nhưng  sợ  kịp lên tàu.
Sau một thoáng do dự, cuối cùng họ thở dài: “Lên tàu! Về thủ đô  tính tiếp!"
Sau khi lên tàu, hai  tìm thấy chỗ  của  trong khoang giường mềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-541.html.]
DTV
Sau khi đặt hành lý, họ bắt đầu  tìm Chu Cận Xuyên và Tô Ý.
Lúc nãy họ  thấy hai  đó lên cùng một toa tàu.
Đi một vòng, họ quả nhiên thấy vị trí của hai  ở cuối hành lang khoang giường mềm.
Khi bốn mắt gặp , giám đốc Mã vui mừng kêu lên: “ là trùng hợp, chúng   chung một chuyến tàu về thủ đô,  còn cùng một toa,  là  thể chăm sóc lẫn  suốt dọc đường!" 
Tô Ý thấy bộ mặt giả tạo đến mức thừa thãi của ông  thì chỉ thấy buồn , mím môi cúi đầu   gì.
Chu Cận Xuyên ngẩng đầu quan sát ông  một lúc, dường như cũng   ý định nể mặt: "Xin hỏi, chúng   quen  ?"
Giám đốc Mã  hỏi nghẹn họng, gượng gạo , tiếp tục dày mặt : “Người cao quý thường  quên, hôm qua chúng   gặp  ở sảnh khách sạn.
Hôm qua, tâm trạng Tiểu Đặng  ,  mạo phạm hai , bây giờ  sẽ để cô  đến xin ."
Nói , ông   sang hét lên với Đặng Ngọc Anh: “Tiểu Đặng, mau  lấy nước nóng, pha  xin  hai vị đồng chí ."
Chu Cận Xuyên mất kiên nhẫn mím môi: “Không cần , nếu   việc gì, chúng   nghỉ ngơi."
Giám đốc Mã  đuổi khéo nhưng vẫn cố  : “  hỏi...
Hai vị  quen  tổng giám đốc Liêu từ  ? Hai  đừng nghĩ nhiều,  chỉ nghĩ chúng  đều là  từ thủ đô,   về thủ đô  thể giúp đỡ lẫn .
 , Tiểu Đặng, hôm qua vị đồng chí    hợp tác với chúng  chuyện gì nhỉ?"
Tô Ý cũng mất kiên nhẫn: “Được , chúng   dám với cao đến nhà máy thực phẩm thủ đô của các  ,  cần  nữa, mời về!"
Thấy hai    nể mặt, giám đốc Mã đành chấp nhận  hổ,  đạt  gì mà   .
Về chỗ , nghĩ  thì bực , ông  liền mắng Tiểu Đặng một trận.
Từ xa, tiếng mắng chửi truyền đến chỗ Chu Cận Xuyên và Tô Ý.
Tô Ý  thấy,  khỏi lắc đầu: “Người    bợ đỡ thế, thật mất mặt cho doanh nghiệp thủ đô." .