Trong  cảnh đó,   bà   thể ở một  chờ đợi mãi ?
Về , ông   một   trở  Hong Kong, từ đó về   bao giờ đặt chân đến thủ đô nữa.
Ông  cứ tưởng rằng thời gian sẽ  phai nhạt  thứ, cũng sẽ khiến con  quên  tất cả.
Ai ngờ  những ,  những chuyện chỉ  thể  tạm thời phong ấn, một khi chạm tới sẽ  bùng lên mãnh liệt.
…..
Ngày hôm .
Tô Ý hiếm khi  ngủ nướng.
Vừa nghĩ đến việc sắp trở về thủ đô, cô  phấn khích dậy sớm và bắt đầu thu dọn hành lý.
Những đồ dùng cá nhân cần thuiết, cô cũng  lấy , mà đều thu gọn   gian cá nhân.
Còn những món quà để tặng cho  , Tô Ý  đặc biệt thu xếp  một túi riêng.
Chu Cận Xuyên thấy cô vui vẻ như ,  dọn đồ  hát nghêu ngao,  nhịn   : "Về nhà mà vui  ?"
Tô Ý đáp một tiếng: “ là thế đấy,  ngoài mấy ngày  mới thấy nhà vẫn là nhất, em   nhớ   , cũng   mấy ngày qua Tiểu Vũ và Noãn Noãn sống thế nào."
Nhìn vẻ phóng đại của cô, Chu Cận Xuyên  nhịn   vạch trần: "Tối qua    mới gọi điện thoại cho bọn chúng ?"
Nghe , Tô Ý lườm  một cái: "Nhanh dọn dẹp , sắp  kịp tàu hỏa ."
Chu Cận Xuyên vội vàng bắt tay  đóng gói,  khi kiểm tra  một lượt, cuối cùng mới mở cửa chuẩn  trả phòng.
Sau khi trả phòng và ăn sáng xong, hai   định  ngoài bắt xe đến nhà ga, chợt thấy   từ chiếc xe  màu đen  cổng khách sạn bước xuống, chạy nhanh về phía họ.
"Anh Chu, cô Tô, Tổng giám đốc Liêu dặn  sáng nay đợi ở đây để đưa hai vị đến nhà ga.
Hai vị  mang đủ hành lý ?"
Chu Cận Xuyên và Tô Ý ngạc nhiên  : “Tổng giám đốc Liêu bảo  đặc biệt chờ ở đây để đưa chúng  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-539.html.]
" !" Trợ lý Triệu    nhiệt tình chất hành lý của hai   cốp xe.
Sau đó,    chủ động mở cửa : “Anh Chu, cô Tô, mời lên xe!"
Chu Cận Xuyên và Tô Ý tuy   vì  Liêu Chính Dân  sắp xếp như , nhưng tình thế  đến mức , cũng đành lên xe  tính tiếp.
Vừa lên xe, họ liền thấy ghế phụ chất đầy mì gói.
Trợ lý Triệu  đầu  giới thiệu: "Đây cũng là do Tổng giám đốc Liêu đặc biệt dặn  chuẩn  cho hai vị.
Một lát nữa xuống xe, hai vị mang về thủ đô nếm thử nhé!"
Tô Ý ngạc nhiên: "Nhiều mì gói như thế  đều tặng chúng  ? Không , thế  nhiều quá ,  giúp chúng   với Tổng giám đốc Liêu, chỉ cần nhận tấm lòng là đủ ."
Trợ lý Triệu thấy  liền tỏ vẻ khó xử: "Cô Tô, đây đều là yêu cầu công việc, cô giúp chúng  điều chế gói gia vị, tất nhiên là cần vắt mì  kèm để thí nghiệm.
Mong cô đừng  khó ."
Tô Ý suy nghĩ một lúc,  gật đầu: "Thôi ,  nhờ    với Tổng giám đốc Liêu giúp, cảm ơn nhiều!"
Trợ lý Triệu vui vẻ nhận lời, đồng thời khởi động xe.
Chiếc xe  màu đen chầm chậm rời khỏi khách sạn,  lầu, Liêu Chính Dân mới chậm rãi thu  ánh .
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, Liêu Chính Dân  khỏi  khẽ.
Trong mơ, ông  thấy   rời thủ đô.
Ba của Tô Nhân     đồng ý cho hai  ở bên , điều kiện duy nhất là ông   ở  mãi mãi để bảo vệ nhà họ Tô.
Sau đó, ông  và Tô Nhân sống một cuộc sống vợ chồng ân ái, ngọt ngào.
Không lâu , họ  một cô con gái, đặt tên là Tô Ý.
Trong mơ hạnh phúc bao nhiêu, khi tỉnh dậy  thất vọng bấy nhiêu.
DTV
Bây giờ nghĩ , nếu ngày đó ông   rời , giấc mơ   thể  trở thành hiện thực ?
Tiếc là nếu   ngoài lập nghiệp,   tiền,   ông cụ Tô  thể chấp nhận cho ông  cưới Tô Nhân ?