"Vừa  cô   thấy ? Cô  còn lớn tiếng quát   rằng  mua thì   chạm , còn ép   mua đồ cũ của  nữa!"
Những lời bàn tán của   lọt  tai Chu Tĩnh Đồng, cô  chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.
DTV
Vừa  cô  chỉ vì tức giận mà lỡ lời.
Ai ngờ Tô Ý  khách sáo gì mà bóc trần  bộ quá khứ của cô .
"Cô   bậy,     chuyện ruồi gì hết!"
"Nói bậy  , bên công an đều  ghi chép,   đến hỏi thử ngay  mặt ?"
"Cô!"
Mọi   thấy vẻ mặt chột  của Chu Tĩnh Đồng, còn gì  hiểu nữa chứ.
Họ xúm quanh Chu Tĩnh Đồng chỉ trỏ một hồi lâu, mãi đến khi   quản lý khuyên ngăn, họ mới dần dần rời .
Người quản lý tức giận gọi thẳng Chu Tĩnh Đồng  văn phòng: “ thấy tâm trí của cô sớm   còn ở đây nữa .
Những ngày qua cô  việc thế nào đừng tưởng   thấy, nếu nơi   chứa nổi cô, hôm nay cô rời  !"
Ngay khi Chu Tĩnh Đồng  sa thải, Tô Ý   chị gái bán hàng dẫn dắt nhiệt tình  tham quan tầng hai.
Sau khi mua đôi găng tay cho Chu Cận Xuyên, cô định mua thêm cho  một chiếc khăn quàng cổ.
Năm ngoái chiếc khăn len màu xám mà cô đan cho     đeo đến mức  còn ấm nữa.
Mua xong khăn quàng cổ bằng lông cừu, Tô Ý tiện tay mua thêm cho hai đứa trẻ mỗi đứa một chiếc, tránh để chúng ghen tị.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy  đến đây , tiện thể mua cho ba  chồng và ông cụ mỗi  một chiếc nữa.
Nếu , khi về nhà chỉ  quà cho trẻ con thì thật khó xử.
Sau khi mua sỉ xong khăn quàng cổ, Tô Ý   dụ  xem quần áo nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-519.html.]
Thật  cũng    dụ,   khi cô đang chờ đợi, cô   dạo quanh một chút, thực sự thấy mấy bộ phù hợp với Chu Cận Xuyên.
Mùa đông sắp đến , quần áo của trẻ con và cô  thiếu.
 Chu Cận Xuyên thì mặc  mặc  vẫn là những bộ phát từ quân đội.
Vì , cô dứt khoát sắm cho  hai bộ từ trong  ngoài.
Mua xong những thứ , tay Tô Ý   phần  cầm nổi nữa.
Chị gái bán hàng còn nhiệt tình giúp cô xách xuống lầu: “Cô   gọi xe ?"
Tô Ý nghĩ về  cách từ đây về nhà: “Không cần , nhà  gần đây,  bộ về là  ." 
"Vậy , hẹn gặp   ."
Tô Ý mỉm  chào tạm biệt,   đầu  liền bắt gặp Chu Tĩnh Đồng   đuổi  khỏi cửa hàng.
Thấy cô   vẻ  tìm  tính sổ, Tô Ý cũng  thèm để ý, tiếp tục  về hướng nhà .
Chu Tĩnh Đồng  lơ  liền vội vàng xách hành lý của  đuổi theo: “Tô Ý, bây giờ cô vui  chứ? Hại  thành thế , cô  hài lòng ?"
Tô Ý  cô  bằng ánh mắt ghét bỏ: “Có bệnh thì  khám bác sĩ, cô tự    nông nỗi ,  liên quan gì đến .
Nếu   do cô tự  tự chịu,   đến mức  ?"
Chu Tĩnh Đồng thấy Tô Ý  chịu dừng , liền giơ tay   kéo cô.
Tô Ý cũng    dễ bắt nạt, liền đặt túi của  xuống đất, tát thẳng  mặt cô .
"Đủ  đấy,  thì cô   yên !"
Chu Tĩnh Đồng  ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của cô  cho sợ hãi,  dám phản kháng, chỉ ôm mặt chất vấn: “Cô đối xử với Lâm Thư Tuyết độc ác như , cô  sợ báo ứng ?"
Tô Ý  nhịn  bật : “Câu  đáng nhẽ cô nên để dành hỏi Lâm Thư Tuyết, đêm ngủ   thì cô   thấy chột  ? Có sợ hãi ?"
Nói xong, cô  bổ sung: “ , nếu cô với Lâm Thư Tuyết   thế , cô   bụng như ,   đón cô  về nhà cô  chị em? Cô chia đồ ăn, đồ dùng, cả giường ngủ của cô cho cô  một nửa,  cô  sẽ   chịu khổ ở quê nữa.".