Diêu Ngọc Phương ngại ngùng sững  một lúc: “Mẹ, con xin , chúng con sợ   sẽ  chịu nổi, hơn nữa chuyện  là chuyện giữa con và Lâm Vọng Đông."
Tô Nhân thở dài: “Là chuyện của hai vợ chồng con thì đúng , nhưng dù  chúng  cũng là  một nhà,   cũng nên bàn bạc với  chứ."
"Mẹ  gọi cho thằng cả,   nó  đến mấy  nhưng con  gặp, chắc những ngày  nó cũng  dễ chịu, dù   nữa, con vẫn nên chuyển về nhà, chúng  cùng  nghĩ cách giải quyết."
Diêu Ngọc Phương   về tình trạng của Lâm Vọng Đông, ban đầu  chút mềm lòng.
Suy nghĩ một lúc  như thể hạ quyết tâm lớn: “Mẹ, con    ý , nhưng chuyện   còn đường lui nữa,  coi như kiếp    cô con dâu  !"
"Con  quyết định ly hôn với Lâm Vọng Đông,  mà thực sự thương   thì hãy giúp con khuyên bảo  , để   sớm cùng con  thủ tục ly hôn."
Tô Nhận thấy con dâu  dứt khoát,  khỏi đỏ hốc mắt: "Con  gì ? Vợ chồng là  cùng  vượt qua khó khăn,    thể mới gặp khó khăn  nghĩ đến chuyện ly hôn."
Nói xong,  thấy  gì đó  đúng, bèn bổ sung: “Mẹ với ba con  giống, tình cảm của con với Vọng Đông luôn ,   mâu thuẫn gì lớn, các con đừng học theo chúng ."
Mẹ của Diêu Ngọc Phương ban đầu luôn nghĩ    vị thế để khuyên can.
 lúc , thấy Tô Nhân đến là thật lòng  khuyên con   ly hôn.
Trong lòng cảm động, bà  cũng bắt đầu khuyên nhủ con gái : "Vốn dĩ là  của Ngọc Phương, chuyện    nên  , nhưng  thấy  chồng con cũng thực lòng   các con ly hôn, nên  cũng   một câu —"
"Những năm , các con luôn nghĩ  còn trẻ,    con sớm, công việc ở bệnh viện của con  bận rộn, thường xuyên  trực ca đêm, cơ thể  vấn đề cũng là điều bình thường,  bệnh thì  chữa bệnh,  đến phút cuối thì  nên từ bỏ."
Diêu Ngọc Phương thấy cả hai   đều đang khuyên , thần sắc kiên quyết ban đầu cũng trở nên bi thương.
“Mẹ, con là y tá trưởng, mỗi ngày đều  việc ở bệnh viện, tình trạng của con, con hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-512.html.]
Với điều kiện y tế hiện tại của đất nước , chắc chắn là  chữa .
Mẹ đừng phí tâm sức lên con nữa.”
Mẹ của Diêu Ngọc Phương  ,  kìm  mà bắt đầu lau nước mắt.
Tô Nhân suy nghĩ một chút  lên tiếng: “Không sinh  thì  sinh,  ai quy định phụ nữ nhất định  sinh con.
Nếu các con thực sự   con, cùng lắm thì  nhận nuôi một đứa, cũng như  cả thôi.
Mẹ tin Vọng Đông cũng sẽ ủng hộ.”
Diêu Ngọc Phương  cay đắng lắc đầu: “Vọng Đông   với con , nhưng ba chồng con thì sẽ  đồng ý.”
Tô Nhân  nhạt: “Ông  đồng ý   cũng chẳng ai cần hỏi ý kiến của ông .
Ông  chỉ là cảm thấy  thể ngẩng mặt lên ở đơn vị thôi, chẳng lẽ sĩ diện  quan trọng hơn hạnh phúc của con cái? Nói cho cùng, nhà họ Lâm  bốn  con trai, cho dù ông   nối dõi tông đường thì cũng  cần trông cậy  một  Vọng Đông.”
Khi mấy  đang  chuyện, Tô Ý  bên cạnh ngoan ngoãn lắng .
DTV
Thỉnh thoảng, cô  kỹ chị dâu theo cách mà ông Tôn  dạy.
Thấy bụng của chị dâu  nhô lên, cảm thấy  bình thường, cô chủ động đề nghị: “Chị dâu, chị  từng  khám Đông y ?”
Diêu Ngọc Phương  hỏi bất ngờ,  đó lúng túng lắc đầu: “Chưa, em cũng  chị học y khoa phương Tây,  thật, nếu phẫu thuật Tây y  thể chữa khỏi, thì sợ rằng Đông y cũng  thể."
Nói xong, cô  vội vàng bổ sung: “Em gái,   chị coi thường Đông y, chị  em đang học Đông y, nhưng bệnh của chị thực sự  còn cách nào,   chậm trễ .”.