"Ý tôi không phải thế, anh Tiểu Bắc, nếu không thì anh giúp tôi hỏi xem bạn học ở Thanh Bắc có thể cho tôi mượn tài liệu không? Tôi có thể trả tiền."
Kỳ thi đại học mới được phục hồi chưa tới bốn năm, rất nhiều tài liệu ôn tập vẫn chưa hoàn thiện, với kinh nghiệm của mình thì Lâm Lạp Bắc hiểu rõ sự quan trọng của tài liệu ôn tập.
Vì vậy sau một hồi suy nghĩ, anh ta đồng ý ngay: “Để tôi về hỏi thử xem, cô chờ tin tức của tôi nhé."
Bạch Miêu Miêu nghe vậy liền vui vẻ đồng ý: “Đúng rồi, anh Tiểu Bắc, anh giúp tôi hỏi thêm xem bên phía các anh có ai muốn dạy kèm không, có thể thu phí theo giờ."
Lâm Lạp Bắc dừng lại một chút: “Biết rồi, tôi sẽ cân nhắc."
Anh ta nói là cân nhắc chứ không phải hỏi thử, làm Tô Ý đứng cạnh không khỏi thở dài trong lòng.
Có vẻ như Lâm Lạp Bắc hiện tại thật sự bị Lâm Thư Tuyết “bòn rút” đến không còn đồng nào.
Khi Lâm Lạp Bắc rời đi, Tô Ý liền hỏi Bạch Miêu Miêu: “Cô còn ăn cơm nữa không?"
"Ăn ăn ăn, bây giờ chị cho tôi gọi món đi, anh ấy sắp đến rồi."
Bạch Miêu Miêu hào hứng gọi món, rồi sau đó lấy từ trong túi vải mang theo ra một cuốn bài tập và chăm chú ngồi xem.
Tô Ý thấy cô ấy vẫn có thể chăm chú đọc sách trong môi trường ồn ào như vậy, thì cũng nhìn cô ấy bằng cái nhìn khác xưa.
Khi đi ngang qua, thấy cô ấy nhíu mày, Tô Ý tò mò nhìn một cái.
Bạch Miêu Miêu thấy vậy, ngượng ngùng cười cười: “Bài này tôi có chút không hiểu, đang định chờ chút nữa hỏi anh Tiểu Bắc."
Tô Ý dừng lại một chút: “Cô dự định thi vào trường đại học nào?"
"Thanh Bắc á, chính là trường mà anh Tiểu Bắc đang học đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-497.html.]
Tô Ý kiềm nén một hồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cô có chắc chắn không? Thành phố Bắc Kinh có nhiều trường đại học như vậy, không cần thiết phải vào cùng một trường."
Bạch Miêu Miêu ngẩn người một chút, rồi phản ứng lại: “Thực ra tôi chỉ yếu một chút về toán, nhưng tôi chuẩn bị đăng ký chuyên ngành văn học, đến lúc đó chỉ cần ghi nhớ một số công thức toán học là được."
Nói xong, cô ấy lại nhìn Tô Ý với vẻ không tin: “Tôi nghe Chu Tĩnh Đồng nói là chị chưa học hết cấp ba, chị có thể hiểu bài này sao?"
Tô Ý đang định rời đi, nghe vậy, bị lòng hiếu thắng bị khơi dậy, nên cô quyết định ở lại.
"Mặc dù tôi chưa học hết cấp ba, nhưng cũng biết toán học chỉ dựa vào việc ghi nhớ không thôi thì không đủ, huống hồ cô còn muốn thi vào Thanh Bắc."
"Bài toán này−− bản chất của nó không phải là tính tổng của một cấp số cộng sao? Nếu cô không nhớ công thức, ít nhất cô cũng biết cách tính diện tích của hình thang chứ?"
Bạch Miêu Miêu ngẩn ra, cô ấy vẫn chưa hiểu lắm.
"Đây không phải là đại số sao? Sao chị lại nói về hình học?"
DTV
Tô Ý cảm thấy hơi hối hận vì đã nói nhiều, nhưng đã nói rồi, nên lấy bút của Bạch Miêu Miêu vẽ một dãy hình chữ nhật từ trên xuống dưới, từ nhỏ đến lớn trên giấy nháp.
"Cô có thể hiểu như thế này, dãy số này không phải sẽ biến thành một hình thang sao, như vậy yêu cầu tính tổng thì chính là tính diện tích của hình thang đúng không?"
Bạch Miêu Miêu nhìn vào hình vẽ, lập tức hiểu ra: “Tôi hiểu rồi! Công thức này tôi đã từng học qua, chỉ là cách ra đề hơi khác nên tôi đã bị bối rối."
Nói xong, cô ấy nhìn Tô Ý với vẻ ngưỡng mộ: “Chị làm thế nào mà có thể giải bài toán khó như vậy?"
Tô Ý cười gượng, cô nhớ rằng hồi trước khi cô đi học, những bài toán như vậy đã được dạy từ cấp hai rồi.
Chẳng lẽ bây giờ không dạy những thứ này?
Nhận ra có thể mình lộ bí mật, Tô Ý vội vàng làm bộ như không có chuyện gì, rồi quay lưng định rời đi.
Không ngờ vừa quay lưng đã nhìn thấy Lâm Lạp Bắc đang ngơ ngác đứng ở một bên, đang nhìn mình với vẻ suy tư..