Chu Cận Xuyên thấy ông Tôn   xong đơn thuốc, liền chủ động đề nghị đưa ông  về, tiện  lấy thuốc luôn.
Tô Nhân thấy  cũng  ở , liền cùng Tô Ý lên xe chuẩn  rời .
Trên đường, Chu Cận Xuyên cân nhắc : “Ông Tôn, hôm nay  cảm ơn ông  chẩn đoán cho ông nội của cháu, nếu  chúng cháu     thế nào.
Chỉ  điều chuyện  xảy  quá bất thường,  khi điều tra rõ sự thật, mong ông giữ bí mật giúp chúng cháu.”
Ông Tôn   vui vẻ đồng ý và  : “Yên tâm , ông  hành nghề y hơn nửa đời ,  thấy  ít chuyện kỳ lạ, những gì  nên , ông chắc chắn sẽ    ngoài.”
“Chỉ  một điều ông vẫn tò mò,     trong gia đình  ông cụ  ăn hai miếng, độc tính  nhỏ,   bệnh viện  điều trị như thế nào mà  nhanh chóng xuất viện về nhà như thế?”
Khi Chu Cận Xuyên  thấy nghi ngờ của ông Tôn,  lập tức lên tiếng: “Cháu   ông nội  nôn mửa,  lẽ  kịp tiêu hóa hết   nôn  .”
Tô Nhân  ở phía  cũng nhanh chóng lên tiếng: “Cũng coi như ông cụ may mắn, thường ngày vẫn luôn chú ý chăm sóc sức khỏe, nếu  thì thật sự quá nguy hiểm!”
Nghe , ông Tôn mới gật đầu hài lòng: “Ừ, đúng như ông nghĩ.”
“À, ông còn  một yêu cầu nữa...”
DTV
Khi    thấy ông Tôn chuyển chủ đề, đều thở phào nhẹ nhõm: “Ông Tôn, ông cứ  ."
“Ông thấy Tiểu Ý  thiên phú với y học cổ truyền, ông  nhận cháu  học trò,   cháu   ?”
Tô Ý ngạc nhiên: “Nhận cháu  học trò ạ?”
Ông Tôn nghiêm túc gật đầu: “ , ? Cháu   ?”
Tô Ý lập tức lắc đầu: “Làm  cháu    ? Cháu   cháu , ông Tôn là bác sĩ y học cổ truyền hàng đầu của nước , nếu ông đồng ý nhận cháu  học trò, cháu vui còn  kịp nữa là, chỉ là cháu     y học cổ truyền  bắt đầu từ những kiến thức cơ bản, hiện tại cháu chỉ mới  chút ít, cháu sợ    ông mất mặt.”
Ông Tôn    nhịn   ha ha: “Yên tâm , mắt ông còn  mờ , ông    tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-473.html.]
Tô Nhân thấy ông Tôn thật lòng  nhận con gái  học trò, bà  cảm thấy  xúc động và tự hào.
Bà  liên tục  dấu cho con gái.
Chu Cận Xuyên cũng khuyến khích: “Nếu em thấy hứng thú thì  thể thử xem.” 
Tô Ý nghĩ một lát, cảm thấy nếu thật sự học y học cổ truyền,   dùng linh tuyền cũng sẽ tiện hơn.
Vì  cô lập tức đồng ý: “Cảm ơn ông Tôn  ghét bỏ, cháu sẽ cố gắng học hành.”
Tô Nhân cũng vui vẻ đến nỗi  thể khép miệng: “Tốt,  thì  tiên đợi sức khỏe của ông cụ hồi phục, một thời gian nữa chúng  sẽ tự  đến nhà ông để nhận thầy.”
Trong lúc  chuyện, xe  đến  cửa phòng khám y học cổ truyền.
Ba  lấy thuốc xong,  hỏi kỹ cách sắc thuốc  mới rời .
Ban đầu Tô Nhân định cùng  giúp đỡ, nhưng  cảm thấy  phận của   thích hợp.
Dù  là thông gia, nhưng đây vẫn là chuyện của nhà  , mà  còn là chuyện nghiêm trọng như .
Vì , bà  để Tô Ý theo Cận Xuyên về để chăm sóc ông Chu.
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng: “Tiểu Ý,  em về cùng  nghỉ ngơi , một   về trông ông là  , em cũng mệt mỏi cả ngày .”
Tô Nhân cũng gật đầu: “Như  cũng .”
Tô Ý thấy hai  đều lo lắng cho sức khỏe của , liền  lắc đầu: “Anh với  cũng nên cho em cơ hội thể hiện chứ, hơn nữa     sắc thuốc.”
Chu Cận Xuyên thấy , chỉ còn cách gật đầu đồng ý: “Được,   tiên đưa  về nhà,  chúng   .”
Nói xong,   đầu  Tô Nhân: “Mẹ, mấy ngày  vất vả cho  , Tiểu Vũ và Noãn Noãn đành nhờ  chăm hôm nay , ngày mai rảnh rỗi chúng con sẽ qua đón.”.