Ông Tôn gật đầu  giải thích: “Mặc dù hạnh nhân đắng  độc tính  nhiều khi dùng  thuốc, nhưng thường thì chúng  sẽ lột vỏ và cắt bỏ phần đầu  mới dùng để điều chế.
Nếu ai đó dùng phần vỏ và đầu của hạnh nhân đắng, thì độc tính sẽ  mạnh.”
“Mọi  nhanh chóng tìm xem, nếu tiếp tục  ăn  thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Nói xong, ông Tôn  đến bên bàn  bắt đầu  đơn thuốc.
Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa  trong nhà  thứ đó, sợ hãi đến mặt  tái nhợt,     .
Họ lập tức gọi hai  giúp việc đến hỏi.
Khi hai    xong, đều sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, liên tục đảm bảo rằng họ  hề động tay  thức ăn.
Hai     việc trong nhà nhiều năm, theo lý mà   thể tin tưởng .
Mọi  kiểm tra  tất cả thức ăn mà ông Chu  ăn trong hai ngày qua, cuối cùng một trong hai  giúp việc mới lắp bắp : “Tối hôm  khi  dọn dẹp điểm tâm của ông cụ, phát hiện còn một hộp bánh hạnh nhân,  thấy để lâu  vẻ mùi  kỳ, nên   bằng bỏ , ông cụ tiếc  nỡ, nên  ăn hai miếng  bữa tối.”
Chu Cận Xuyên  xong ngẩn : “Bánh hạnh nhân?”
“ , chính là những món điểm tâm mà đồng chí Tô Ý  gửi  khi rời .”
Lúc  Tô Ý  hiểu: “   bao giờ gửi bánh hạnh nhân.”
Nói xong, cô vội vàng hỏi: “Còn dư ?”
“Có,  đó ông cụ  bệnh viện, chúng  cũng  kịp dọn dẹp.”
Chu Cận Xuyên nhận   gì đó  , liền tự   tìm hộp bánh hạnh nhân còn .
Tô Ý  thấy, cảm thấy  vấn đề, cô mở nắp hộp , thấy hộp  giống bình thường.
Ngửi kỹ, quả nhiên  mùi hạnh nhân đắng.
Cô liền đưa đồ cho Chu Cận Xuyên: “Hộp    là hộp mà em thường dùng để đóng gói điểm tâm,  xem đáy hộp là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-472.html.]
Chu Cận Xuyên tin tưởng lời của cô, nhưng  mặt nhiều   vẫn cần  xác minh.
Vì   yêu cầu   mang những món điểm tâm mà Tô Ý gửi cho họ đến.
Khi Triệu Lam ngơ ngác mang điểm tâm của  đến, ngay lập tức    nhận  sự khác biệt.
DTV
Ngay cả Triệu Lam cũng kinh ngạc: “Nếu  ,  thật sự  nhận  , ai  ác độc như , lấy đồ giống hệt để trộn độc  thức ăn của ông cụ cơ chứ?”
Người giúp việc cũng sững sờ: “Chẳng trách ông cụ  là mùi vị là lạ,  đắng."
Triệu Lam tức giận  cô : “Vậy  các    sớm?”
“Chúng  nghĩ rằng  thể là Tô Ý sợ ông cụ  khỏe nên  dám cho đường, vả  hạnh nhân vốn  đắng mà.”
Triệu Lam thấy hai  còn biện minh, tức giận  đưa hai   báo công an điều tra.
“Trong hai ngày qua    lạ nào  nhà, ngoài các  còn  ai  thể  phòng ông cụ để đặt thử  chứ?”
Hai  giúp việc  , lập tức sợ hãi  sụp xuống đất.
“Thực sự   chúng , nếu là chúng  thì     .”
“ ,   hôm  vợ chồng Ái Linh về nhà đấy thây?”
Triệu Lam  xong lập tức ngẩn : “Chu Ái Linh? Sau khi về hôm đó, cô  cứ  ông cụ mắng suốt,  gì  thời gian  phòng ông cụ chứ?”
“Cô   , nhưng chồng cô   đấy, khi đó  giúp chúng  mang chăn của ông cụ  phơi nắng."
Triệu Lam  , ngay lập tức  Chu Hoằng Nghĩa với vẻ mặt chấn kinh: “ sẽ gọi điện bảo bọn họ đến để hỏi cho rõ.”
Chu Hoằng Nghĩa nghiêm nghị: “Không cần,  khi điều tra rõ sự việc, đừng hành động vội vàng, hôm nay cứ coi như  xảy  chuyện gì.”
Nói xong, ông   hai  giúp việc dặn dò: “Đặc biệt là các , tạm thời đừng về nhà, cũng đừng liên lạc với bên ngoài, chờ điều tra rõ ràng  chúng  sẽ trả  trong sạch cho hai .”
Hai  liên tục gật đầu, tỏ vẻ  hiểu..