Nói thẳng  là  khuyến khích  xét nghiệm là , một lũ bác sĩ kém cỏi, thôi  tức giận,    việc gì là  .
Suy nghĩ kỹ , nếu thật sự là   khác hạ độc,   càng  nên để bệnh viện  , phòng khi nếu...
Khi Tô Ý đang suy nghĩ trong lòng, Chu Cận Xuyên  từ chối bác sĩ: “Thôi,  cần xét nghiệm,  thể là chúng    nhầm, giờ ông cụ tỉnh  là  .”
Mọi    đều gật đầu tán thành.
DTV
Chu Cận Xuyên  ông tiều tụy hơn nhiều, hỏi: “Ông ơi, ông cảm thấy  khá hơn chút nào ?”
Ông Chu "ừ" một tiếng: “Ông   , xuất viện về nhà thôi! Ở đây nhiều ống dây đáng sợ quá.”
Các bác sĩ  ông cụ  xuất viện,   hai lời nhao nhao từ chối ngay lập tức.
Chu Cận Xuyên trực tiếp giúp ông  vén chăn và  giày: “Đi, chúng  về nhà.”
Tô Ý cũng vội vàng  dậy theo .
Mặc dù các bác sĩ  đồng ý, nhưng cũng  dám ngăn cản, chỉ  thể để hai  đưa ông cụ .
Khi ba  về đến nhà, Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa mới  về nhà  lâu.
Thấy con trai ôm ông cụ  phòng, họ  khỏi lo lắng  dậy: “Đã xảy  chuyện gì? Ông tỉnh   ?”
“Làm  ? Sao  đưa ông về nhà ?”
Chu Cận Xuyên  tiên lặng lẽ đặt ông cụ lên giường của ông ,  đóng cửa  mới  ngoài: “Người giúp việc  ?”
Triệu Lam ngơ ngác: “Đang nấu cơm trong bếp,  ?”
Chu Cận Xuyên mím môi: “Có thể ông  ngộ độc, là do  khác hạ độc, ba  nghĩ kỹ  xem trong hai ngày qua ông  ăn hoặc dùng những thứ gì?”
Hai    thể là ngộ độc thì lập tức sợ hãi mặt mày tái mét: “Làm   thể như  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-471.html.]
“Không  chứ,    thấy sắc mặt và  thở ông đều bình thường,   là bệnh viện  giải độc  ?”
Chu Cận Xuyên  Tô Ý một cái,  giải thích: “Có thể là tạm thời  kiềm chế, nhưng bệnh viện cũng   khả năng xác định  độc tố là gì,  giải quyết  vấn đề gốc rễ.
Trước khi về, Tiểu Ý  gọi điện mời một vị bác sĩ Đông y, lát nữa sẽ đến nhà để chẩn đoán.” 
Bác sĩ Đông y già  Tô Nhân đưa đến, chính là ông Tôn    giúp Tô Ý phối thuốc cho Chu Cận Xuyên.
Vì  khi Triệu Lam thấy ông , bà   xúc động và tiến lên  lời cảm ơn.
Ông Tôn  mức độ hồi phục của Chu Cận Xuyên thì cảm thấy  hài lòng, nhưng tự bản  ông  vẫn cảm thấy  gì đó lạ kỳ.
Những thuốc ông  kê chỉ là các vị thuốc giảm viêm, cầm máu, thông kinh hoạt lạc,  thể nghiêm trọng như Triệu Lam .
 nghĩ đến tấm lòng ba ,  thể tình trạng  nghiêm trọng như  nhưng vì thương con nên mới như , thế là ông  cũng  cảm thấy lạ nữa.
Tô Ý sợ Triệu Lam tiếp tục  chuyện sẽ lộ bí mật, lập tức  với ông Tôn về bệnh tình của ông Chu: “Ông Tôn,  tiên ông hãy xem xét tình trạng của ông nội cháu  .”
Triệu Lam cũng lập tức tỉnh , mời ông Tôn  phòng ngủ của ông cụ.
Ông Tôn  trong  mười lăm phút,  mới  dậy  ngoài, hỏi Tô Ý: “À, cô   điện thoại  ngửi thấy mùi gì nhỉ?”
Tô Ý vội vàng đáp: “Hiện tại mùi  còn rõ ràng nữa, nhưng khi chúng  mới gặp ông nội, quả thực   ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng, vị  rõ.”
Ông Tôn gật đầu khen ngợi: “ , cô  tinh ý, khứu giác cũng nhạy bén.
Nếu ông chẩn đoán  nhầm,  thể là  hạ độc bằng hạnh nhân đắng.”
Khi ông   xong   đều sửng sốt.
“Hạnh nhân đắng?  trong nhà chúng   từng mua thứ đó.”
Tô Nhân cũng cảm thấy  hiểu: “Hạnh nhân đắng mặc dù  độc, nhưng  nhiều,   nghiêm trọng như  chứ?”.