Chu Cận Xuyên mím môi: “Chắc hẳn  liên quan đến cô ,     khác tố cáo,  đoán khả năng là do nhà họ Bạch .
 cũng   oan ức cho ông , nếu ông  hành xử đúng đắn, thì sẽ  ai tố cáo thành công ."
Tô Ý suy nghĩ một lúc  gật đầu: “Thật  ngờ,  đây Bạch Nhược Lâm  nhiều việc cần ông  giúp đỡ, mà bây giờ chỉ vì chút chuyện   ý, cô  liền trở mặt  nhận .
Người như    chúng  nên tránh xa ."
Chu Cận Xuyên gật đầu: “Yên tâm ,  khi chuyện của cô út xảy , ông nội  cử  đến cảnh cáo nhà họ Bạch.
Hiện giờ họ cũng  đáng lo ngại nữa."
Tô Ý  ngờ Chu Cận Xuyên và gia đình  âm thầm  nhiều việc đến , trong lòng  khỏi cảm động.
"Những chuyện    từng kể với em."
"Thời gian  em   đủ chuyện lo ,    em  bận tâm thêm."
"Vậy còn Tần Vân Phong thì ?"
Chu Cận Xuyên  cô nhắc đến cái tên ,  khỏi  cô với ánh mắt dò xét: “Sao em  quan tâm đến   ?"
"Chỉ là tiện miệng hỏi thôi,   cũng ."
Chu Cận Xuyên ho nhẹ, vội vàng giải thích: “Anh  Lục Trường Chinh  rằng    nộp đơn xin xuất ngũ, nhưng chắc vẫn  ."
"Xuất ngũ? Anh  tự nguyện ?"
Tô Ý còn đang thắc mắc, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Chu Cận Xuyên liền  dậy: “Em cứ ăn , để  mở cửa."
Tô Ý gắp một cái bánh bao bỏ  miệng,  kiềm chế  sự tò mò mà  đầu .
Và cô thấy Tần Vân Phong xuất hiện ở ngoài cửa.
Chỉ thấy    gì đó,  cùng với Chu Cận Xuyên bước  nhà.
Đã lâu  gặp,  thấy  , Tô Ý lập tức cảm thấy một sự ghê tởm và khó chịu trong lòng,  hiểu  Chu Cận Xuyên  để    nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-459.html.]
 khi thấy   bước   vẻ  thuận lợi, Vào nhà, Tần Vân Phong vội vàng liếc  Tô Ý hai .
Cô cũng   gì thêm.
Chu Cận Xuyên nhắc nhở: “Nói ,    bảo  chuyện   với chúng  ?"
Tần Vân Phong lập tức dời mắt,  mới lên tiếng: “Đoàn trưởng Chu, mấy ngày    nộp đơn xin xuất ngũ lên doanh trưởng Lục.
 sắp rời khỏi quân ngũ ."
Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu: “  lão Lục  ,   vết thương ở chân   nhiễm trùng  lành hẳn?"
Tần Vân Phong cúi đầu: “Không cẩn thận để dính nước, thời tiết nóng nực nên  nhiễm trùng.
 bác sĩ bảo nếu chăm sóc   thể sẽ phục hồi, nếu  thì cũng  ."
"Thể trạng chỉ là một phần,  khi tham gia nhiệm vụ về,   trong bệnh viện suy nghĩ  nhiều.
 cảm thấy   phù hợp để tiếp tục ở  quân đội.
  trở về quê nhà,   ở đó giờ cũng  nhiều cơ hội.
DTV
Vì , thực    vấn đề sức khỏe, mà là do   quyết định rời quân ngũ."
Chu Cận Xuyên im lặng một lúc,  ngẩng đầu   : “Vậy cũng , nếu   nghĩ kỹ , thì cứ như  mà ."
Nói xong, thấy   do dự   ý rời , liền thắc mắc: “Còn chuyện gì nữa ?" 
Tần Vân Phong lặng lẽ  Tô Ý: “  thể  chuyện riêng với đồng chí Tô Ý ?"
Nói xong, trong phòng lập tức chìm  im lặng.
Tần Vân Phong thấy Chu Cận Xuyên  vẻ  hài lòng, nhưng nghĩ rằng đây  thể là cơ hội cuối cùng để gặp , nên quyết định mạnh dạn  tiếp: “ chỉ  hai câu thôi,  xong sẽ  ngay."
Chu Cận Xuyên thấy    hiểu chuyện chút nào,  nhịn  bật .
Sau đó   dậy,  với Tô Ý: “Vợ ,   ngoài hít thở  khí,  gì thì gọi ."
Nói xong,  bước  ngoài sân.
Ngay khi Chu Cận Xuyên rời , Tần Vân Phong liền  với Tô Ý đang  bối rối: “Anh  gia đình , em  tìm thấy cha  ruột ở Bắc Kinh, chúc mừng em.”.