Vì , khi hai  bước xuống xe  cửa quán cơm,   trong quán cơm vẫn    gì.
Tô Ý  bước  liền gõ gõ lên quầy lễ tân: “Chủ quán, giờ còn món ăn nào ?"
Lúc     mới bận rộn xong, đang ăn trưa, đều nghỉ ngơi và trò chuyện ở sân .
Nghe thấy tiếng  quen thuộc ở phía , nhưng  ai dám nghĩ đó là Tô Ý, chỉ tưởng là khách đến ăn.
Tiểu Cần vội vã đáp lời và   ngoài: “Còn, còn chứ, đồng chí  ăn gì?"
Vừa kéo rèm bước ,  thấy   ở quầy tiếp tân, cô  liền hét lên kinh ngạc: "Mẹ ơi...
Chị Tô!"
Từ Tiểu Cần   hai lời, uập tức lao về phía Tô Ý, đến nơi liền ôm chầm lấy cô  ha hả: "Chị Tô,  chị  đến đây? Không  chị bảo tháng  em và Thiên Hoa đến Bắc Kinh thăm chị ? Sao chị  đến mà   ?"
"Vì mấy ngày  rảnh rỗi,   cũng chẳng  việc gì, nên   theo đoàn trưởng Chu về đây tiện thể thăm   luôn."
Vừa dứt lời, những  còn  cũng  lượt bước .
Lý Kiến Quốc  thấy Chu Cận Xuyên đang   cửa, vẫn còn  dám tin  mắt .
Anh  dụi mắt một cái,  nhanh chóng bước lên : “Đoàn trưởng Chu.."
Chu Cận Xuyên cũng vỗ vai  : “Người  em, lâu   gặp, vẫn khỏe chứ?"
Lý Kiến Quốc đỏ hoe mắt, vội cúi đầu  chân  vài : “Đoàn trưởng Chu, chân của  thực sự   hồi phục  ?"
Chu Cận Xuyên  gật đầu: “Làm   thể giả ? Không tin để    cho  xem."
Chu Cận Xuyên bước  thoăn thoắt một vòng quanh nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-456.html.]
Mọi   thấy  kìm  mà rơi nước mắt: “Tạ ơn trời đất,   sẽ gặp lành!"
Chu Cận Xuyên và Tô Ý trò chuyện với   vài câu,  chia quà mang từ Bắc Kinh về cho từng .
Sau đó, họ  dậy chuẩn  về quân bộ: “Ở nhà còn nhiều thứ cần dọn dẹp, nhiều việc  .
DTV
Vài ngày nữa  và Chu Cận Xuyên sẽ tổ chức tiệc cưới ở đại viện, đến lúc đó mời   đến chung vui."
Lý Kiến Quốc và những  khác vội vàng đồng ý,  tiễn hai  lên xe rời .
Sau khi ghé qua nhà hàng một lúc, cả hai đều cảm thấy bồi hồi, huống chi bây giờ họ sắp về đến đại viện quân nhân.
Con đường  về quân bộ, cả hai  từng    bao nhiêu .
Tô Ý còn nhớ  rõ, mỗi buổi tối  từ nhà hàng về đại viện, đều là Chu Cận Xuyên  cùng cô  con đường .
Nghĩ đến đây, Tô Ý  khỏi cảm thán: “Em nhớ  đầu tiên đến đại viện, cũng là  xe của , khi đó   thả em xuống từ  xa, còn   trong   như  quen  ." 
Chu Cận Xuyên  cô nhắc  chuyện , cũng xúc động: “Khi đó chẳng  em  tìm vị hôn phu ,  sợ  khác      ,   mà ngờ em   cổng  hủy hôn ngay."
Nhắc đến chuyện đó, Tô Ý  nhịn  : “Thật sự là em cũng  ngờ, ai  thể nghĩ  chúng  sẽ kết hôn chứ!"
Nghe cô  , Chu Cận Xuyên  nhịn  thở dài: “Anh  giống em,   nghĩ đến chuyện đó từ lâu .
Anh còn nhớ  cuối cùng rời khỏi đây là  buổi sáng   nhiệm vụ, đến giờ  vẫn nhớ rõ dáng vẻ của em khi tiễn , nhưng   cảm giác như   nhiều năm trôi qua."
Nói , theo bản năng  đưa tay  nắm lấy tay cô.
Tô Ý lúc  cũng  cùng cảm giác hoài niệm, thế là cô ngọt ngào kéo tay  áp lên má .
Không ngờ giây , Chu Cận Xuyên liền nhanh chóng buông tay hai  xuống, khẽ họ nhắc: “Em  xem phía  ai đang đến kìa?"
Tô Ý vội  đầu  và thấy Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân   đợi ở cửa.