Lâm Thư Tuyết bĩu môi, càu nhàu: “Lỡ thì lỡ, đợi chuyến  là ."
Vì sự chậm trễ của Lâm Thư Tuyết, hai   lỡ chuyến xe buýt  rời .
Nhìn chiếc xe phóng xa, Tô Đại Hải tức giận đặt túi xuống đất và thở dài,  bệt xuống bên cạnh.
Lâm Thư Tuyết khó hiểu, lỡ một chuyến xe thôi mà,  cần  tỏ thái độ như  ?
Hơn nữa, chiếc xe   chật kín ,  còn chỗ .
Bây giờ chờ chuyến xe tiếp theo, còn nhiều chỗ trống để  cho thoải mái.
 khi Lâm Thư Tuyết   xe đợi mãi  khởi hành, cô  mới nhận  sự thật.
Hóa , xe về huyện   giờ khởi hành cụ thể, chỉ khi nào xe đủ khách thì mới chạy.
Hai    xe đợi nửa tiếng, mãi đến khi chiếc xe buýt dần dần  lấp đầy.
Lâm Thư Tuyết khó chịu nhăn mày : "Người   kín ,  vẫn  ?"
Tô Đại Hải bặm môi, trông như chẳng còn sức lực: "Cứ chờ , đợi xe nhồi đầy thì sẽ khởi hành thôi."
DTV
Lại qua thêm nửa tiếng nữa, đến khi lối  cũng    chật kín.
Không chỉ  , còn  cả những  mang gùi, dắt theo gà, vịt lên xe.
Ngay cả hai  vốn  chỗ  cũng  chen đến mức  thể  đầu .
Thời tiết vốn  nóng bức, trong xe càng thêm ngột ngạt,  thể thở nổi.
Không khí hỗn loạn, trộn lẫn mùi mồ hôi và phân gà, vịt.
Thêm cả tiếng trẻ con , náo nhiệt đến mức  chịu nổi.
Sau một đêm  xe, Lâm Thư Tuyết  thấy khó chịu, cộng thêm sáng nay  ăn gì,  dày càng  chịu nổi.
Bây giờ ngửi thấy mùi khó chịu , cô  cảm giác  dày đang lộn nhào: "Anh cả, em  xuống xe để hít thở  khí một chút."
Tô Đại Hải cũng dần mất kiên nhẫn: "Em chắc chứ? Xuống   thể sẽ  chen  lên nữa, đến lúc đó chỉ  nước  bệt ở cửa thôi."
Lâm Thư Tuyết  cảnh  mắt, do dự một lúc  quyết định  xuống nữa: "Xe   vẫn  ? Chẳng lẽ về nhà chỉ  mỗi chiếc xe  thôi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-442.html.]
Tô Đại Hải  vui mà ừ một tiếng: "Cố chịu ,   đều như  mà.
Ít nhất chúng  còn  chỗ , lát nữa xe chạy sẽ mát thôi."
Thời gian từng phút trôi qua, mãi đến  nửa tiếng nữa, xe  chật cứng  thể nhồi thêm.
Lúc  tài xế mới uể oải khởi động xe.
Một giờ , khi Lâm Thư Tuyết  đến giới hạn sắp sụp đổ, xe mới đến huyện.
Mọi  như ong vỡ tổ ùa xuống xe, Lâm Thư Tuyết  đẩy va qua va  mấy , khi xuống xe thì tóc tai  rối bù  thể   nữa.
Tô Đại Hải xách hành lý,   lời nào mà  thẳng về phía cần .
Lâm Thư Tuyết thầm chửi một tiếng,  nhanh chân đuổi theo: "Đại ca,   ai đến đón chúng  ?"
Tô Đại Hải ngạc nhiên liếc cô  một cái: "Chị dâu em buổi sáng còn đang  , chúng  tự  về thôi,  xa lắm ."
Hai  xách theo đống đồ to nhỏ,   nắng  đường hơn hai mươi phút, Lâm Thư Tuyết mệt đến  thể chịu nổi nữa.
Thêm nữa,  dày  đang kêu ùng ục, nên cô  chỉ tay  một quán ăn bên đường  đề nghị: "Anh cả, sắp một giờ , chúng  ăn chút gì đó  hãy về!"
Tô Đại Hải  đồng tình : "Chị dâu em chắc chắn  nấu ăn cho chúng  , tốn tiền  gì, về nhà ăn thôi, sắp đến !"
Lâm Thư Tuyết từ nhỏ  từng chịu ấm ức như , nhưng  còn đồng nào trong  nên   quyền quyết định, đành nuốt hận  trong lòng.
Trên đường , cô  ngầm chửi Tô Ý từ đầu đến cuối.
Cuối cùng, khi  sắp ngất, cô  cũng đến nơi.
  ngờ, căn nhà của Tô Đại Hải  tồi tàn đến thế.
"Đại ca, đây là ngôi nhà  phân của  ?"
Tô Đại Hải thấy ánh mắt khinh bỉ của cô , thì cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn   gì: "Ừ, đây là ký túc xá cho gia đình công nhân, ở trong huyện thì đây là nơi  môi trường khá ."
Khi lên lầu  nhà, chị dâu Vương Phương thấy ai  trở về, liền vội vàng nhiệt tình xách đồ giúp: "Cơm  nấu xong , hai  mau rửa tay ăn cơm !"
Lâm Thư Tuyết  quanh môi trường trong nhà,  khỏi bĩu môi đầy ghét bỏ.
Ban đầu cô  nghĩ bên ngoài tồi tàn, cầu thang chật hẹp cũng tạm chấp nhận, nhưng  ngờ trong nhà  nhỏ đến .