Nói xong, cô  bất chợt nghĩ  một ý tưởng: “ , hôm qua con vẫn giấu tiền  kỹ.
Trước khi  đến đó, con còn kiểm tra .
Biết  chính Tô Ý  ưa con nên  lấy cắp tiền của con!"
"Ba,  là ba giúp con hỏi  chị  xem ? Không  tiền, con thật sự   sống thế nào."
Lâm Gia Quốc vốn  tin cô , nhưng  câu   thì cảm thấy buồn ,  nhịn  mà bật  lạnh: “Ý con là Tô Ý  mở túi của con  mặt hai đứa, tự tay lấy ví của con  ngang nhiên lấy tiền  mặt con ?"
"Tiểu Tuyết,  đây con   như .
Tuy đôi khi con bướng bỉnh, nhưng  đến mức  dối trắng trợn thế .
Con hãy suy nghĩ kỹ .
Ba còn việc khác, ba cúp máy đây!"
Nói xong, ông  dứt khoát cúp điện thoại.
Tiếng tút tút vang lên ở đầu bên , nhưng Lâm Thư Tuyết vẫn  kịp phản ứng.
Tại  cô   đột nhiên buột miệng  rằng Tô Ý  trộm tiền của  chứ?
Nghĩ  thái độ của ba, Lâm Thư Tuyết hối hận đến mức  tự tát .
 bây giờ cô    một xu trong ,      trong những ngày tới?
Ban đầu, cô   lên kế hoạch  kỹ.
Sau khi về quê, cô sẽ thuê một căn nhà trong huyện thành sống tạm  mười ngày nửa tháng.
Sau đó, cô  sẽ thường xuyên than phiền  lóc với ba và  tư rằng khônng quen sống ở quê.
Đến lúc đó, cô  sẽ lén lút tìm cách trở về Bắc Kinh.
Cho dù  thể  về nhà họ Lâm, thì ba và  tư sẽ tìm cách mua nhà hoặc tìm chỗ ở khác cho cô .
DTV
  thái độ bây giờ của ba, cô   chắc nữa .
Giờ   tiền,   cô  thuê nhà ở huyện thành chứ? Chẳng lẽ cô   sống chung với  cả và chị dâu,  là    ngôi làng nghèo nàn  ?
Nghĩ , Lâm Thư Tuyết vội vàng gọi đến ký túc xá trường của Lâm Lạp Bắc.
Đợi một hồi lâu, cuối cùng cô  cũng   giọng của  .
Nghe giọng  quen thuộc, Lâm Thư Tuyết  cầm  nước mắt: “Anh tư." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-441.html.]
Lâm Lạp Bắc cũng ngạc nhiên: “Tiểu Tuyết? Em  ? Có chuyện gì thế?"
Lâm Thư Tuyết    kể  chuyện mất tiền.
Lâm Lạp Bắc dù  đành lòng, nhưng vẫn  một câu: “Sao  tiền lớn như    mất? Không   hai  giữ tiền ? Cũng thật bất cẩn quá!”
Lâm Thư Tuyết  òa lên: “Em thật sự   chuyện gì  xảy .
Đều là  của em, đáng lẽ em  giữ cái túi hơn kỹ hơn mới đúng."
Thấy cô   dữ dội, Lâm Lạp Bắc  nỡ trách móc thêm, chỉ  an ủi: “Thôi  , mất thì cũng mất , miễn là   .
Hay là em gọi  cho ba, nhờ ba gửi thêm tiền cho em?"
Lâm Thư Tuyết nghẹn ngào : “Em  gọi , nhưng  vẻ ba  vui, cũng  nhắc gì đến việc gửi tiền.
Anh tư, em thật sự hết cách  mới tìm đến ..." Lâm Lạp Bắc hiểu ngay  vấn đề.
Sau khi do dự một lúc,   mới khó xử : “Tiểu Tuyết, em cũng   còn đang học đại học, tiền sinh hoạt cũng  đủ dùng.
Mấy  trai và  cũng  quan tâm đến ,   dám hỏi họ xin tiền." 
Nghe , Lâm Thư Tuyết cảm thấy thất vọng: “Vậy em    ? Em thật sự  còn đồng nào.
Chẳng lẽ em  sống dựa  sắc mặt của Tô Đại Hải ,  xin tiền   chắc?"
Lâm Lạp Bắc mím môi: “Em đừng lo, để  nghĩ cách.
Vài ngày nữa  sẽ gửi tiền cho em."
Nghe thấy  đạt  mục đích, Lâm Thư Tuyết mới vui vẻ đáp .
Sau đó, cô    tư dặn dò: “Anh chỉ  thể gửi cho em một ít thôi.
Anh   ở quê cũng  tốn nhiều tiền, em cố tiết kiệm mà dùng.
Đợi đến khi thi đỗ đại học, cuộc sống sẽ khá hơn.
Nhớ  học hành chăm chỉ."
Nụ   mặt Lâm Thư Tuyết dần biến mất, nhưng cô  vẫn cố gắng gượng : “Cảm ơn  tư,  là  đối xử với em  nhất."
Nói xong, Tô Đại Hải ở ngoài cửa sốt ruột gọi lớn, cô  vội vàng cúp điện thoại và bước .
Vừa  khỏi cửa, thấy Tô Đại Hải đang vội vàng, cô  liền tỏ  khó chịu: “Có chuyện gì ?"
Tô Đại Hải  giải thích, vội kéo tay Lâm Thư Tuyết: “Nhanh lên, xe  lên huyện sắp khởi hành .
Nếu lỡ chuyến  thì phiền phức lắm."