Triệu Lam bất lực liếc con trai một cái: “Mẹ  cố gắng lắm , con còn  xuất viện mà   bắt đầu lo chuyện sửa sang.
Với , bây giờ thời tiết còn nóng, tháng  trời thu mát mẻ là  nhất."
Mọi    đều  đồng tình.
DTV
Chu Ái Linh cũng mỉm : "Nghe chị dâu  nhiều thế, nhưng vẫn   nhà họ Tô định chuẩn  gì.
Lễ hỏi  đưa,  thể thiếu của hồi môn .
   nhà họ Tô   trộm hai ngày , nhưng  mất gì.
Còn nhà họ Lâm thì  vẻ  trông cậy gì  , cũng  thể tay  mà gả  nhà họ Chu chúng  chứ?"
Lâm Vọng Đông và vợ  ,   lên: "Còn  chúng  đây, thì  thể nào để em gái tay  mà  lấy chồng ."
Lâm Hạo Nam, con thứ hai nhà họ Lâm cũng ngay lập tức hưởng ứng: " ,  mấy  trai bọn  ở đây,   là lo chuyện thừa  ?"
Lâm Trạch Tây, con trai thứ ba nhà họ Lâm,  khẩy một tiếng: " là thừa thật! Em gái  của hồi môn gì, chỉ cần trong nước , chúng  đều  thể chuẩn  cho,  cần lo thuừa!"
Triệu Lam thấy mấy   , vội vàng  dậy xua tay: "Không cần ,  xưa  câu con gái nhà cao gả chồng, cửa nhỏ cưới vợ, dù nhà họ Tô  thế nào thì chỉ cần chúng   đồng ý,  ai dám  gì cả.
Hơn nữa, của hồi môn là của hồi môn, sính lễ là sính lễ,   thể đem  so sánh? Cô tưởng ai cũng như cô, năm đó   nhiều của hồi môn mới gả   chắc?"
Năm đó Chu Ái Linh nhất quyết   theo gia đình, cố gả cho một gia đình công nhân bình thường.
Nhà họ Chu   bà  chịu khổ, ngầm giúp đỡ  nhiều, thậm chí còn cho một khoản hồi môn lớn khi bà  xuất giá.
Chuyện   qua nhiều năm, vốn dĩ Triệu Lam  nên nhắc , nhất là  mặt chồng của bà .
 vì   quá bực tức nên Triệu Lam  nhịn .
Quả nhiên,   thấy , Chu Ái Linh liền tức giận  dậy: "Chị  ý gì?"
Dù trong lòng cảm thấy chột , nhưng nghĩ đến việc bà     mỉa mai nhà thông gia, Triệu Lam liền thẳng lưng đáp trả: " chỉ  đúng sự thật, là do cô  chứ còn  nữa,   chuyện gì  lôi của hồi môn .
  cũng chẳng  nhằm  chồng cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-437.html.]
Chu Ái Linh chẳng  lọt tai câu nào cả, định mở miệng cãi  thì  ông Chu quát dừng .
"Đủ , thông gia đều đang ở đây,  sợ    cho ! Hai  đều  , nhưng chuyện  là do Ái Linh khơi mào , con  thể trách  khác ."
Chu Ái Linh   càng ấm ức: "Dù con   khó , nhưng cũng là vì nghĩ cho nhà họ Chu, nghĩ cho Cận Xuyên mà."
"Người xưa  câu hôn nhân  môn đăng hộ đối, điều đó  lý cả.
Dù là về gia thế, học vấn, tầm   nhân phẩm, nhà họ Tô so với nhà chúng   gì  cửa?”
Chu Cận Xuyên   xong, lập tức  phắt dậy.
Tô Nhân  mặt tỏ vẻ  khó chịu, nhưng vẫn lý trí vẫy tay với : "Cận Xuyên, con  xuống  .
Có vẻ như cô của con   nhiều điều bất mãn với nhà họ Tô chúng , thôi thì cứ để bà   hết  một  cho xong!"
Chu Ái Linh  , lập tức cao ngạo bắt đầu kể tội.
"Vậy thì  sẽ  thẳng.
Nhà các  nào là chuyện nhận  con, nào là ầm ĩ chuyện ly hôn, những chuyện  đều là sự thật đúng ? Khắp Bắc Kinh đều đồn ầm lên, đến cả chúng  cũng  biến thành trò !"
"Còn nữa, dù Tô Ý   trao nhầm nhưng từ nhỏ đến lớn sống ở nông thôn cũng là sự thật.
 còn   ba  nuôi của nó đều   tù.
Một đứa trẻ xuất  từ gia đình như , các  nghĩ nó  xứng với nhà chúng   chứ?"
"   ở những nơi nghèo khó đó, con gái thường  hứa hôn từ  sớm.
Ai mà    đây khi sống ở nông thôn, nó  từng   yêu nào  chứ."
Chu Cận Xuyên  thể chịu đựng thêm nữa, liền quát lên: "Câm mồm!"
"Tô Ý là  do cháu tự chọn, tự cháu theo đuổi.
Xứng   là do cháu quyết định,  cần ai   nay   cả.
Cháu  hỏi cô, theo ý cô , chẳng lẽ trong lòng cô thấy   xứng đáng hơn, nên mới cố ý gây chuyện  ?".