Tô Ý   , tát cô  một cái, đẩy cô  ngã xuống đất: "Bị thần kinh ?"
Lâm Thư Tuyết lập tức òa : "Tô Ý,  đang  chuyện tử tế với chị,  chị  đánh ?"
Tô Ý  thấy dáng vẻ của cô ,  cô  chắc chắn đang giấu diếm điều gì đó.
Nếu   ai ở đây, cô  cũng  cần  giả vờ như .
"Ra đây ! Người    đến mức  ,   còn  mau  đỡ cô ?"
Tô Ý ban đầu cứ tưởng Lâm Thư Tuyết dẫn theo Lâm Gia Quốc hoặc Lâm Lạp Bắc đến đây, nào ngờ khi  đó bước , cô mới phát hiện  đó là Tô Đại Hải.
Chỉ là Tô Đại Hải, cũng đáng để cô  diễn trò như 
Tô Đại Hải tay xách nách mang hành lý,  thấy Tô Ý gọi ,   vất vả  đến.
"Tiểu Ý, chúng    , tối nay  tàu."
Tô Ý ồ một tiếng, ánh mắt cô  khỏi  xuống túi hành lý  đất, lặng lẽ niệm trong lòng một tiếng “thu”.
Ban đầu, cô  định  gì cả.
Là Lâm Thư Tuyết tự  "đua" đến cửa.
Còn cố tình khoe khoang  Lâm Gia Quốc  đưa cho cô   nhiều tiền.
Trước khi ly hôn,  tiền   chia cho  cô một nửa.
Hơn nữa Lâm Thư Tuyết  cướp  của cô,  chỉ  nhiêu đó.
Tô Đại Hải thấy Tô Ý cứ cúi đầu im lặng, tưởng cô vẫn còn giận , chủ động xin : "Tiểu Ý,  xin , thật  bao nhiêu năm nay,  vẫn luôn sống trong sự dằn vặt,  cũng luôn  đối xử  với em, để bù đắp cho em, nhưng em cũng rõ tình hình nhà  mà,  thật sự bất lực."
Tô Ý  chiếc túi hành lý  đất  xẹp  một chút, ngẩng đầu lên  : "Tô Đại Hải,  đừng giả vờ nữa, ở đây   ai khác,  cần  diễn trò như ,   cứ coi như chúng   quen   là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-430.html.]
Nói xong, cô xoay  rời .
Tô Đại Hải thấy thái độ của cô như , đuổi theo hai bước: "Tiểu Ý, bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ giữa chúng    chút tình cảm ruột thịt nào ?" 
Tô Ý  đầu ,  mỉa mai: "Tình cảm ruột thịt? Xin ,    sở thích  ngược đãi,  tự  suy nghĩ , nếu  là ,   còn luyến tiếc ? Anh   nhận lấy "phúc phận"  ?"
Tô Đại Hải nghẹn lời: "Dù   nữa,  cũng mong em  hạnh phúc,   thật lòng đấy, trong lòng , em mãi mãi là em gái của ."
Tô Ý giơ tay lên: "Thôi bỏ ,   dám nhận,  mau đưa "em gái ruột" của   !"
Nói xong, cô bước  nhà bên cạnh.
Tô Đại Hải  theo bóng dáng Tô Ý, sững sờ một lúc,  đó mới xách túi hành lý  đất,   đầu ngõ.
Tô Ý trở về nhà,  thấy trong sân yên ắng, cô cảm thấy khó hiểu.
Đến khi đẩy cửa bước  phòng khách, cô mới phát hiện trong nhà sáng đèn,  náo nhiệt.
Tô Nhân đang bảo  hai và  ba dọn dẹp đồ đạc, ba  bận rộn đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Cô  khỏi thắc mắc: "Mẹ, muộn như  ,    vẫn còn dọn dẹp?"
Tô Nhân vội vàng thở hổn hển: "Tiểu Ý, con đến  lúc, mau đến đây cho  ý kiến."
"Hôm qua nhà họ Chu đến dạm ngõ, tặng nhiều đồ như ,  mãi cũng  hết, ngày mai chúng   đến nhà họ Chu,  đang đau đầu   nên mang gì đến biếu."
Tô Ý  thấy vẻ mặt lo lắng của ,  an ủi: "Mẹ, Cận Xuyên  chúng   cần  chuẩn  gì cả,      lý do gì để nhà gái đến nhà trai biếu quà."
Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây  , cũng khuyên nhủ: "Con thấy em rể  đúng, nào  chuyện nhà gái đến nhà trai biếu quà, cho dù là của hồi môn cũng  đợi đến ngày cưới."
" , hơn nữa chúng   bàn bạc cả buổi  cũng   nên mang gì đến biểu, nhà họ Chu cái gì cũng , cái gì cũng  ăn qua, mang gì đến cũng cảm thấy  xứng.”
DTV
Tuy Tô Nhân hiểu, nhưng bà  vẫn cảm thấy  : "Đây là  đầu tiên con gái  đến nhà  ,  thể nào  tay  , đây là phép lịch sự tối thiểu, hơn nữa nhà họ Chu cũng   ngày mai sẽ chính thức đính hôn cho hai đứa, coi như là lễ đính hôn,  nhà họ Chu cũng sẽ đến."