Nào ngờ, khi ngẩng đầu lên, bà   thấy Chu Cận Xuyên ướt đẫm mồ hôi,  khỏi quan tâm hỏi: "Cháu   ? Sáng sớm mà  đổ nhiều mồ hôi thế ?"
Chu Cận Xuyên lau mồ hội bằng tay áo,  : "Vừa nãy cháu tập thể dục ở trong sân, nên đổ mồ hôi."
Tô Nhân nghi ngờ  : "Vừa nãy cháu ở trong sân?"
Chu Cận Xuyên lập tức nhận   lỡ lời: "Vừa nãy...
Cháu  vệ sinh, nên  mở cửa muộn..."
Tô Nhân thấy   năng lắp bắp,  khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Chưa kịp hỏi kỹ, Tô Ý  ngáp ngắn ngáp dài   từ trong phòng.
"Mẹ,   đến sớm ? Ưm, mùi gì thơm thế?"
DTV
Tô Nhân  thấy con gái, lập tức quên hết chuyện  nãy, bà  mỉm  chỉ  đĩa bánh bao: "Sáng nay  ngủ  , nên  bánh bao, con ăn thử xem."
Tô Ý cầm một chiếc bánh bao lên, cắn một miếng, thấy ngon bất ngờ,  khen ngợi vài câu.
"Mẹ,    đừng dậy sớm  bữa sáng nữa, sức khỏe quan trọng hơn."
"Ừm, già ,  ngủ nướng cũng  ngủ , hai đứa ăn nhanh ,  về đây."
Tô Nhân  khỏi cửa, vẫn còn lâng lâng vì lời khen ngợi của con gái.
Bà     vài bước,  gặp một " quen" bên ngoài.
Chỉ là  lâu  gặp, bà  suýt nữa thì  nhận , sững  một lúc, bà  mới  chào hỏi.
Triệu Lam đến gần,  thấy Tô Nhân cũng vui mừng chào hỏi: "Chị Tô,  hôm nay chị  rảnh rỗi đến đây ?"
Tô Nhân định giải thích mối quan hệ giữa  và Tô Ý nhưng nhất thời    nên mở lời từ .
Thấy Triệu Lam còn dẫn theo hai đứa trẻ, bà  tò mò hỏi: "Hai đứa trẻ  là..."
Triệu Lam vui vẻ kéo hai đứa trẻ đến  mặt: “Cháu nội, cháu ngoại của , một đứa tên là Tiểu Vũ, một đứa tên là Noãn Noãn,   đón từ Tây Bắc về."
Tô Nhân  , sắc mặt lập tức tái nhợt: " nhớ chị chỉ  một đứa con trai thôi mà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-406.html.]
Triệu Lam vẫn  nhận   gì đó  , chỉ  gật đầu: " ,  chỉ  một đứa con trai thôi,   già thế  ,   mà sinh thêm  nữa?"
Vừa dứt lời, Tô Nhân  , bước nhanh đến  cửa, đập cửa ầm ầm.
Triệu Lam giật : "Chị Tô, chị   ? Sao chị  đập cửa nhà ? Chị nhẹ nhàng thôi, nhỡ  bọn nhỏ còn ngủ  dậy thì !"
Vừa dứt lời, cửa  mở .
"Mẹ,   đến sớm ?"
Tô Ý  thấy Tô Nhân đang tức giận, cũng ngơ ngác: "Mẹ,     ?"
Tô Nhân  thấy con gái, đưa tay kéo cô  khỏi Chu Cận Xuyên.
"Tiểu Ý, con về nhà với ,   chuyện   với con."
Nói xong, bà  kéo Tô Ý về nhà bên cạnh.
Tô Ý  hiểu chuyện gì đang xảy , đành   theo bà .
Vào nhà, Tô Nhân mới lau nước mắt, : "Tiểu Ý,    đây con sống  khổ,  những chuyện con  thể lựa chọn, nhưng bây giờ thì  ,   ở đây, con đừng sợ gì cả, cũng đừng chịu ấm ức."
Tô Ý càng  càng mơ hồ,  nhịn  hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là  chuyện gì ? Vừa nãy  vẫn còn bình thường mà?"
Nghĩ đến việc  nãy gặp Triệu Lam, cô cho rằng hai   xảy  chuyện gì.
Cô vội vàng hỏi: "Mẹ và dì Triệu quen   từ lâu   ?"
Tô Nhân hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là quen  ,    bà  suốt ngày thích hơn thua, kiêu ngạo,  dễ dàng đồng ý hôn sự của con và con trai bà  như , hóa  con trai bà   kết hôn , còn  hai đứa con lớn như ?!"
"Tiểu Ý, con   , con còn trẻ, điều kiện cũng , cho dù thằng nhóc họ Chu    ngon  ngọt dỗ dành con thế nào, chúng  cũng  thể hồ đồ    kế cho  khác!" 
Lúc đầu Tô Ý vẫn  hiểu tại     khi gặp Triệu Lam  đột nhiên  đổi thái độ.
Mãi đến khi  thấy bà   " kế", cô mới bừng tỉnh.
Cô  nhịn  bật .
Tô Nhân thấy cô  hề quan tâm, còn  ngây ngô, bà  càng thêm lo lắng: "Con bé , con còn nhỏ, con     kế khổ sở lắm ? Hơn nữa, nó còn lén lút sinh hai đứa con bên ngoài, chuyện lớn như  mà chúng  cũng  , chứng tỏ nó    thành thật!"