Tô Ý bất lực lắc đầu: "Hay là chiều nay bảo Tạ Tiểu Quân đón Tiểu Vũ với Noãn Noãn đến đây , em cũng mấy hôm   gặp chúng,   chúng ở Bắc Kinh  quen ."
Chu Cận Xuyên chỉ   ở riêng với Tô Ý,  nhân cơ hội  theo đuổi cô , nào dễ dàng gì mà chịu đón hai cái bóng đèn về.
Anh khéo léo từ chối: "Mấy hôm nay   đang đưa Tiểu Vũ với Noãn Noãn  chơi khắp nơi, tranh thủ lúc  khai giảng đưa chúng  dạo chơi một chút, đợi chúng chơi chán   sẽ bảo  đưa về."
Tô Ý   cũng  tiện  gì thêm, bèn hỏi đến chuyện của Tạ Tiểu Quân: "Không    sáng nay   đến bệnh viện tập vật lý trị liệu ? Hay là để Tạ Tiểu Quân đến đây  đưa  ?"
Chu Cận Xuyên khẽ ho một tiếng: "Hôm qua   để Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc ,    việc quan trọng cần  , còn bệnh viện nếu em bận thì  tự  cũng ." 
Tô Ý: “...”
Người đàn ông   khi nhặt  mạng về,   là mưu mô thế .
Buổi trưa ở Bắc Kinh nóng bức vô cùng, Tô Ý mua xong cửa hàng cũng  còn việc gì gấp,  định  ngoài chịu trận nữa.
 ở nhà thì Chu Cận Xuyên  cứ bám theo cô như hình với bóng, cô     theo đó.
Vất vả lắm mới g.i.ế.c thời gian  một buổi chiều nhờ cái tivi, thấy mặt trời  bớt gay gắt, Tô Ý vội vàng xách giỏ định  ngoài mua rau.
Thấy , Chu Cận Xuyên cũng   hai lời mà  theo: "Ngồi một buổi chiều ,  mỏi ,    cùng em  ngoài  bộ một chút."
Nói xong,  đợi Tô Ý từ chối,   bổ sung: "Bác sĩ  tình trạng hiện tại của  nên   nhiều sẽ  cho việc hồi phục."
Tô Ý do dự một chút: "Bên đó đông  phức tạp,  một vòng cũng   bộ một quãng kha khá, chân    ?"
Chu Cận Xuyên khẽ , bước  ngoài .
Trước đây, khi còn mang cơm cho Chu Cận Xuyên, Tô Ý thường đến chợ bán rau  mua đồ, đặc biệt là xương ống.
Đi qua   nhiều , những  bán thịt, bán rau đều quen mặt Tô Ý, cũng  bạn trai cô  thương đang  viện.
DTV
Hôm nay bỗng nhiên thấy Tô Ý  một  đàn ông  theo  xách giỏ rau,   đều đoán   chắc chắn là bạn trai của Tô Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-381.html.]
Không khỏi ồ lên chúc mừng: "Đồng chí Tiểu Tô, bạn trai cô xuất viện  , chúc mừng chúc mừng! Hồi phục  đấy."
Người bán thịt lợn cũng trêu chọc: "Chủ yếu là nhờ đồ nhà  , ăn  chắc chắn sẽ hồi phục nhanh."
Cũng    đồng ý: "Sao ông   là do đồng chí Tiểu Tô chăm sóc !"
Đối mặt với sự trêu chọc của  , Tô Ý cũng    gì chỉ  trừ cho qua.
Ngược  là Chu Cận Xuyên bên cạnh, rõ ràng là để tâm hơn cô  nhiều,  chỉ chào hỏi từng  một mà còn trả lời  câu hỏi.
Lúc Tô Ý mua sắm xong, chuẩn  rời ,   đều đồng loạt đổi giọng khen ngợi bạn trai cô.
Tô Ý thấy  muộn, lúc  mới vội vàng kéo Chu Cận Xuyên  ngoài.
"Em thấy chân   đau thật ,  lâu như  mà cũng   mệt."
Chu Cận Xuyên mím môi : "Anh thấy   đều  nhiệt tình với em, nên mới  chuyện nhiều một chút, chẳng  vì  sợ  mất mặt em ?"
Tô Ý im lặng liếc xéo  một cái, định giật lấy giỏ  tay : "Thôi, để em cầm cho, lỡ   khiến   thương thêm thì mất nhiều hơn ."
Trên đường về, Tô Ý cảm thấy rõ ràng bước chân của Chu Cận Xuyên  chậm hơn so với lúc đến.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ  mặt , cô  là do lúc nãy ở chợ  nhiều  níu   chuyện,  lâu như   còn xách đồ  một quãng đường dài,  mệt mới lạ.
Tô Ý  công viên ven đường, thuận miệng đề nghị: "Em  mệt,  là chúng   nghỉ ở ven hồ một lát  về?"
Bước chân Chu Cận Xuyên khựng , trong lòng vui như hoa nở: "Cũng ."
Hoàng hôn mùa hè ở Bắc Kinh chỉ cần là trời nắng  thì hoàng hôn luôn  lạ thường.
Hôm nay cũng  ngoại lệ, những đám mây đỏ rực như lửa in bóng xuống mặt hồ, khiến mặt nước cũng trở nên rực rỡ.
Thêm một chút gió nhẹ, thật  còn gì thoải mái hơn.