Cô lắng  kỹ, xác nhận là   gõ cửa, liền nhanh chóng mặc quần áo   mở cửa.
Cô cứ tưởng là Tạ Tiểu Quân, vì lúc nãy khi trở về, cô  qua đầu ngõ, ông cụ bán hàng tạp hóa  sáng nay   đến tìm cô, dựa  mô tả của ông cụ, cô đoán là Tạ Tiểu Quân.
Không ngờ    dẫn theo cả Chu Cận Xuyên đến cùng.
Hai ngày  gặp,   đột nhiên xuất hiện  cửa nhà  khiến Tô Ý  ngạc nhiên.
"Sao   đến đây?"
Chu Cận Xuyên khẽ ừ một tiếng,  cô thật sâu: "Anh xuất viện ."
Vừa dứt lời, Tô Ý liền vội cúi đầu  chân , thấy    thể tự   lâu như ,  khỏi mỉm  vui mừng: "Chân ...
 khá hơn  ?"
Ánh mắt của Chu Cận Xuyên  rời khỏi gương mặt cô, càng ngày càng mãnh liệt: "Ừ! Sáng nay  mới  kiểm tra, bây giờ  hồi phục cơ bản, nếu  tin thì để   cho em xem." 
Nói xong,  định bước chân  nhà.
Tạ Tiểu Quân thấy  bây giờ  cần dùng nạng nữa, liền vội vàng đưa tay đỡ.
Chưa kịp tới gần, Chu Cận Xuyên  giơ tay từ chối: "Không cần đỡ,   thể tự ."
Nói xong,  từ từ bước từng bước một  trong nhà.
Tô Ý  hồn, vội vàng mở cửa rộng hơn,  đó nhanh chóng   phòng khách, vội vàng dọn dẹp đồ đạc  kịp thu dọn lúc nãy.
Khi   sân, cô thấy Chu Cận Xuyên đang chầm chậm  về phía .
Nhìn kỹ  thể thấy,    khó khăn, mỗi bước  đều  cẩn thận, cố gắng giữ thăng bằng.
Mặc dù   vất vả, nhưng  mặt  vẫn nở nụ  nhẹ nhàng.
Chỉ một quãng đường ngắn mà trán   đẫm mồ hôi.
Có thể cảm nhận rõ ràng bây giờ Chu Cận Xuyên cuối cùng  tìm   chút tự tin và phong thái khi xưa.
Tô Ý thật lòng cảm thấy vui mừng vì , nhớ  quãng thời gian  qua  thấy trong lòng đầy chua xót.
May mà, cuối cùng  cũng  vượt qua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-371.html.]
Khi cô đang xúc động,  hình Chu Cận Xuyên đột nhiên loạng choạng.
Tô Ý  gần nhất, theo bản năng liền lao tới đỡ,  ngờ Chu Cận Xuyên thuận thể dang hai tay ôm lấy cô.
Tô Ý  kiềm chế ,   cứng đờ,   thấy  lên tiếng .
"Xin , bây giờ  vẫn     lắm."
Tô Ý đang định đẩy  ,  ngờ    như , cô liền  tiện đẩy  nữa, vội vàng gọi Tạ Tiểu Quân đang ở trong sân: "Mau  đây giúp đỡ."
Tạ Tiểu Quân nhanh chóng bước tới, khi đến gần, đột nhiên thấy Chu Cận Xuyên  vẻ  vui, liền nhanh chóng ôm bụng kêu lên: "Chị Tô Ý,  tự nhiên đau bụng quá, cho  mượn nhà vệ sinh một lát.”
DTV
Tô Ý bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: "Đi ."
Sau đó cô mới rảnh tay kéo Chu Cận Xuyên : "Nếu  mệt , để em đỡ   xe nghỉ một lát nhé."
Chu Cận Xuyên thấy cô  hề  ý định mời   nhà,  khỏi tỏ vẻ ấm ức: "Trời nóng quá,  thể  nhà uống cốc nước  ? Tạ Tiểu Quân cũng   ngay ."
Tô Ý bất đắc dĩ ngước lên   một cái, cuối cùng gật đầu: "Được thôi."
Nói , cô    bếp, rót cho  một cốc nước lọc.
Đồng thời  múc một bát chè đậu xanh  ướp lạnh từ trong  gian, từ từ thưởng thức.
Lúc  trời  xế chiều, mây  trời đỏ rực,  nóng trong  khí cũng dần tan biến.
Thêm  việc  tắm xong,  ăn chè đậu xanh mát lạnh, lúc  Tô Ý cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tâm trạng cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn.
Chu Cận Xuyên thấy cô  vẻ thoải mái, cũng cảm thấy an tâm, ngửa đầu uống cạn cốc nước.
Thấy bát chè đậu xanh của cô trông  mát lành, liền thèm thuồng: "Anh  thể ăn một bát chè đậu xanh ?"
Nghe giọng , Tô Ý   , thấy  đang  chằm chằm  bát của , trong lòng  khỏi buồn , nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: "À,  chờ chút."
Nói xong, cô  lên  múc một bát chè đậu xanh mang đến.
Chu Cận Xuyên nhận lấy, nếm thử một miếng, quả nhiên mát lạnh hơn cả tưởng tượng,   mùi thơm ngọt ngào dễ chịu.
"Ừm, ngon thật,  thể cho  thêm một bát nữa ?"
Tô Ý   đầy kinh ngạc: "Còn  nữa?"
[Cũng  sợ no quá, chẳng lẽ là xếp hàng đến đây mượn nhà vệ sinh .].