Không ngờ   Chu Cận Xuyên gọi : " , nếu cô   quyết định,  cũng đừng hối thúc, cứ  với cô  rằng thực  ở  thủ đô cũng , ít nhất an ninh ở đây  ."
"Và nếu cô  cần sự giúp đỡ gì trong cuộc sống, việc nào   thể lo liệu thì giúp cô  một tay,  về đây báo  cho , đừng để lộ là  ."
Tạ Tiểu Quân thấy  dặn dò từng câu từng chữ,  nhịn  mỉm : "Yên tâm , đoàn trưởng Chu,  thận trọng lắm, sẽ  để chị Tô Ý phát hiện  .”
Nói xong,   rời khỏi phòng bệnh.
Chu Cận Xuyên khẽ ừ một tiếng, dựa lưng  giường bệnh, lặng lẽ   ngoài cửa sổ.
Rồi  nhớ đến những lời mà Lý Kiến Quốc   qua điện thoại....
Anh   chân của   giờ cơ bản   thể   bình thường,  còn thấy khập khiễng nữa.
Anh  cũng  rằng bản   hối hận, lẽ   nên vì  thương mà tự lánh về quê,  liên lạc với các đồng đội khác, khiến bản  rơi  tình trạng chán nản suốt bao năm.
Anh  còn ,   tự vực dậy tinh thần,  nên   vết xe đổ của  .
Dù  cố gắng hết sức mà cuối cùng  thành công, ít nhất cũng  cố gắng.
Đừng vì tự ái mà  điều khiến  hối hận cả đời.
Chu Cận Xuyên nghiền ngẫm những lời của Lý Kiến Quốc trong đầu,   nhớ đến kết quả kiểm tra của bác sĩ lúc nãy,  khỏi cảm thấy thêm phần tự tin.
Tâm trạng cũng dần d.a.o động.
Anh ở một  một lát thì thấy Tạ Tiểu Quân   một cách vội vàng từ bên ngoài.
Chu Cận Xuyên giật , trong lòng dấy lên một dự cảm  lành: "Sao  về nhanh ?"
Tạ Tiểu Quân lau mồ hôi  trán: "  ngoài gõ cửa mãi,  ai trả lời."
Lòng Chu Cận Xuyên cảm thấy chùng xuống: "Cô    ?”
Tạ Tiểu Quân vội vàng lắc đầu: "Không  ,   hỏi tiệm tạp hóa ở đầu ngõ,   bảo thấy chị Tô Ý  ngoài từ sáng sớm,  mang theo hành lý."
Chu Cận Xuyên thở phào một tiếng, nghĩ ngợi kỹ càng cũng   đầu mối gì.
Tạ Tiểu Quân thấy  lo lắng liền an ủi: "Vì  sợ  lo lắng nếu   lâu nên  về báo với  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-370.html.]
Để tối nay   thêm  nữa,   chị Tô Ý về .”
"À đúng , còn một chuyện nữa, lúc nãy  ở  gặp đồng chí Lâm Thư Tuyết, cô  định lén lút  đây nhưng  phát hiện.
 còn  , hôm chị Tô Ý rời  cô  cũng đến, hai  gặp  ở cầu thang,  tranh cãi vài câu,  đó chị Tô Ý rời , cô  còn đuổi theo."
Chu Cận Xuyên  xong sắc mặt lập tức trầm xuống: "Lâm Thư Tuyết? Sao  ai  với  chuyện ?"
Nói xong, Chu Cận Xuyên lập tức  dậy, chuẩn  mang giày xuống giường.
“Đoàn trưởng Chu,  định  gì ?”
Triệu Lam  từ bên ngoài , thấy  sốt sắng  xuống giường liền vội vàng chạy : "Con định  gì ?”
Chu Cận Xuyên mím môi: "Con  xuất viện."
Triệu Lam     xuất viện, lập tức khuyên nhủ vài câu: "Có  ở bệnh viện buồn chán quá ? Nếu chán thì con  thể xem TV nhiều hơn, ở đây  bác sĩ và y tá chuyên nghiệp, chăm sóc cũng tiện hơn."
Chu Cận Xuyên  đợi bà   xong, liền chống gậy  dậy: "Không cần , sáng nay bác sĩ cũng  cơ thể con đang hồi phục nhanh chóng, con xuất viện về nhà  phục hồi chức năng cũng ."
Triệu Lam thấy  cản , đành đồng ý: "Thế thì con  xuống , ít nhất để bọn   thủ tục xuất viện , còn  những thứ  nữa,  thu dọn nữa chứ."
Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu: "Mẹ,  vất vả  giúp con thủ tục ở bệnh viện nhé, con và Tạ Tiểu Quân  ngoài một lát."
Vẻ mặt Triệu Lam đầy khó hiểu: "Con, định  gấp như  là  ?"
Chu Cận Xuyên mím môi: "Đến chỗ Tô Ý."
"Cái gì? Con định dọn qua chỗ con bé ở ?"
"Con chỉ tiện đường ghé qua xem, lát nữa sẽ về."
…..
Hôm nay, Tô Ý  ngoài khảo sát tình hình các quán ăn tư nhân bên ngoài.
DTV
Giữa trời nắng nóng mùa hè, cô  chạy cả nửa ngày,  đầy mồ hôi khó chịu.
Về đến nhà, cô  quan tâm đến việc ăn uống, liền  thẳng  phòng tắm để tắm rửa.
Đang  quần áo thì  thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.