Thấy đối phương đồng ý, Tô Nhân mới thở phào nhẹ nhõm cúp máy.
Vừa mới dập máy, Lâm Thư Tuyết  bước , vẻ mặt  chút kỳ quái: "Mẹ,  nãy   chuyện điện thoại với ai mà  tươi như , giọng  còn cố tình hạ thấp?"
Tô Nhân giật giật khóe miệng: "Không  gì, chỉ là bạn gọi điện hẹn   ăn  trưa ngày mai thôi."
Lâm Thư Tuyết "ồ" một tiếng, mặt hiện chút  hài lòng: "Con đang như thế  mà  còn   ngoài ăn cơm với bạn ?"
Tô Nhân khó hiểu  cô  một cái: "Không   nãy con     bệnh, chỉ là  dọa thôi ? Hơn nữa  ở nhà chỉ  con cảm thấy phiền phức, mà    ngoài cũng sẽ về nhanh thôi."
Lâm Thư Tuyết thấy   luôn cưng chiều  bỗng dưng   những lời như , liền lóe lên một cảm giác  lành.
Chẳng lẽ   nhận  điều gì ?
Chỉ trong chốc lát, ý nghĩ đó nhanh chóng  loại bỏ.
"Mẹ, dạo  tâm trạng con   lắm,  đừng để bụng những gì con , lúc bình thường trong lòng con,  vẫn là  con yêu thương nhất."
 càng  con gái  như , trong lòng Tô Nhân  càng nghi ngờ.
Kể từ khi cô  và đứa thứ hai trở về từ Tây Bắc, cô  dường như biến thành một  khác.
Sự cố ý lấy lòng  cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Tô Nhân đột nhiên cảm thấy,   chút  hiểu  cô con gái  sống cùng  hai mươi năm qua.
Tuy nhiên, bà  cũng   gì thêm.
Chỉ dặn dò cô  trong hai ngày tới đừng  lung tung bên ngoài, hãy ở nhà nghỉ ngơi.
Lâm Thư Tuyết ngoài miệng ngoan ngoãn đồng ý.
…..
Ngày hôm , khi Tô Nhân   khỏi nhà, cô  cũng lén lút bám theo.
 vì Tô Nhân mang theo nhiều đồ,   ngoài liền gọi một chiếc taxi.
Lâm Thư Tuyết sợ  phát hiện, chỉ đợi  lên xe rời ,  đó mới vẫy taxi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-367.html.]
 vì , khi cô  bắt  xe, chiếc xe phía   biến mất  thấy  nữa.
Lâm Thư Tuyết liên tục theo dõi hai ngày đều  lạc, trong lòng giận đến phát điên, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Ở phía bên ,  khi Tô Nhân đến nơi, bà  liền mang đồ xuống xe, gõ cửa.
Lúc  Tô Ý đang bận rộn trong bếp,  thấy tiếng gõ cửa liền vội chạy .
Thấy Tô Nhân  cái nắng gắt mà  mang nhiều đồ đến như , trong lòng cô cảm thấy  áy náy.
"Dì Tô,  dì  mang nhiều đồ đến như ? Là cháu mời dì đến ăn cơm mà."
DTV
Tô Nhân  chia đồ cho cô   : "Chỉ là tùy tiện mua vài thứ thôi,  đáng tiền ."
Nói xong, hai  cùng   trong nhà.
Trước đây dù  đến vài  nhưng đều khá vội vã.
Ánh mắt của Tô Nhân lúc đó luôn đặt  Tô Ý,  để ý nhiều đến xung quanh.
Bây giờ  kỹ , bà  mới phát hiện Tô Ý  dọn dẹp căn nhà  gọn gàng.
Dù đang giữa mùa hè nhưng trong nhà   hề cảm thấy nóng bức.
Ngôi nhà  dọn dẹp sạch sẽ,  bàn ăn còn đặt nửa quả dưa hấu  cắt, quạt   qua  , căn phòng ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của dưa hấu.
Tô Ý  mời bà   xuống phòng khách,  đó liền vội vàng  bếp mang các món ăn  nấu .
"Cháu cũng   dì Tô thích ăn gì, nên chỉ nấu vài món thanh đạm theo khẩu vị của ."
Tô Nhân cúi đầu ,  bàn ăn  bày sẵn bốn món mặn và một món canh.
Tôm xào, đậu phụ trứng bắc thảo trộn, thịt bò xốt, cá quế hấp, canh sườn ngô cà rốt.
Mỗi món đều  màu sắc bắt mắt, chỉ  thôi cũng thấy ngon miệng.
Tô Nhân  kịp khách sáo, liền gắp ngay một miếng thịt bò xốt chấm với nước sốt  cho  miệng.
"Đây thật sự là do cháu tự nấu ?" Nói xong, bà  mới nhận   lỡ lời, vội vàng sửa : "Dì   ý đó, chỉ là  ngờ cháu trẻ như  mà nấu ăn  ngon thế, còn ngon hơn nhiều so với những nhà hàng lớn ngoài  mà dì từng ăn!"
Tô Ý  khen nên  chút ngượng ngùng, chỉ mỉm  : "Dì Tô thích thì ăn nhiều  ạ, trong bếp còn một ít nữa, lát nữa dì mang về nhé."