Chu Cận Xuyên khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy vết thương nóng rát.
   là kiểu đau do  ăn mòn, mà như là bên trong đang mọc thêm da thịt mới.
Tô Ý thấy  liền giải thích: "Bác sĩ  , thuốc mỡ   tác dụng  sạch và kích thích mọc da mới,   đau một chút là bình thường,  chịu khó nhé."
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, gật đầu tỏ ý  .
Tô Ý thấy   lời như , bỗng cảm thấy  quen, liền   vài .
"Anh ăn từ từ thôi, em  vội về ."
Nói xong, cô  xuống ghế bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ là vì sáng dậy quá sớm,  luôn bận rộn điều chế thuốc mỡ khi ở nhà.
Nên Tô Ý  một lúc thì cảm thấy  chút buồn ngủ.
Qua thêm một lúc, cô  ngủ gục xuống cạnh giường.
Triệu Lam tính toán thời gian để đến phòng bệnh, nghĩ chắc con trai  ăn tối xong từ lâu nên bà  liền đẩy cửa bước .
Nào ngờ  mở cửa , bà   thấy Chu Cận Xuyên vội vàng  hiệu "suỵt" bằng tay.
Triệu Lam cúi đầu  xuống, mới phát hiện Tô Ý đang  gục bên cạnh giường.
Bà  hoảng sợ đến mức lập tức lùi  ngoài, vốn định lén  kỹ xem chuyện gì xảy , nhưng  ngờ Chu Cận Xuyên  liếc mắt một cái đầy uy quyền, khiến bà  chỉ còn cách vội vàng đóng cửa .
Tô Ý  tiếng động  tỉnh giấc,  mở mắt   thấy Chu Cận Xuyên đang thu  bàn tay  mới giơ .
Cô lập tức trợn tròn mắt: "Anh định  gì ?"
DTV
Mặt của Chu Cận Xuyên đỏ lên rõ ràng: "Không còn sớm nữa, em nên về ."
Tô Ý duỗi hai tay  vươn vai, đồng thời liếc  đồng hồ treo tường: "Ừ, đúng là  còn sớm thật."
Nói xong, cô cố ý  gần  bên cạnh : "Sáng mai   ăn gì? Có  ăn cháo bát bảo ?"
Khoảng cách gần, Tô Ý thấy  cả vành tai của Chu Cận Xuyên đỏ lên  rõ ràng, cô bất giác thấy bộ dạng  của   chút đáng yêu, liền dùng ánh mắt lướt qua lướt   mặt  một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-356.html.]
Chu Cận Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt,  kịp suy nghĩ đến lời cô  , liền gật đầu "ừ" một tiếng.
"Không còn sớm nữa, em về !"
Tô Ý gật đầu,  đó nhanh chóng  dậy, thu dọn đồ đạc  mang đến  xách túi rời .
Có lẽ   ngờ cô  dứt khoát như , đợi    khỏi, Chu Cận Xuyên  chằm chằm  của một lúc mà vẫn còn ngẩn ngơ.
Sau khi Tô Ý rời , Triệu Lam mới lén lút từ phòng bên cạnh   phòng bệnh.
Vừa bước  cửa, bà   thấy con trai còn đang  đăm đăm  hướng cửa  .
Triệu Lam  với ánh mắt chê bai,  nhịn  mà chọc ghẹo: "Người    xuống lầu  mà con vẫn   đủ ?"
Chu Cận Xuyên ngượng ngùng rút  ánh : "Mẹ,  gọi Tiểu Triệu giúp con, con  tắm rửa."
Triệu Lam  , lập tức phản đối: "Bác sĩ   ,  khi vết thương   lành  thì   chạm  nước, chịu khó nhịn thêm hai ngày nữa ! Tối nay để Tiểu Triệu lau bằng nước cho con ."
Chu Cận Xuyên thấy  cũng   gì thêm, chỉ "ừ" một tiếng đồng ý.
…..
Sáng hôm , Tô Ý mang theo cháo bát bảo và bánh bao nhỏ đến bệnh viện.
Vừa đến  lầu thì gặp Triệu Lam, cùng với ông nội và ba của Chu Cận Xuyên.
Ba  gặp Tô Ý cũng  ngẩn ,  đó đều  gật đầu với cô.
Ba Chu  thấy Tô Ý xách túi lớn túi nhỏ,  ngại ngùng cảm ơn: "Mẹ của Cẩn Xuyên   với chú , mấy ngày nay nhờ  cháu ngày nào cũng mang canh đến, nếu  thì thằng nhóc đó chắc là  chịu nổi."
Còn ông nội Chu thì mặt mày  đồng tình: "Đồng chí Tiểu Tô một  đến thủ đô, đáng nhẽ  nên  phiền con bé như , chẳng  ngày nào nhà  cũng chuẩn  cơm canh ?" 
Triệu Lam giật giật khóe miệng  gượng: "Ba, dạo  Cẩn Xuyên nó ăn uống kém,  ăn  nhiều như , chỉ  canh của Tiểu Tô mang đến là nó mới ăn  một bát, con cũng     ."
Ông Chu hừ một tiếng: "Bây giờ thằng nhóc  càng ngày càng nhiều thói hư tật ."
Đang  chuyện, bốn   lên đến lầu.
Vừa  đến  phòng bệnh thì  bên trong ồn ào náo loạn.
Mọi  vội vàng  trong, liền thấy mấy bác sĩ y tá đang vây quanh giường bệnh của Chu Cận Xuyên.