Cô  đợi ở cửa một lúc lâu  mới  thấy tiếng của phòng bệnh khẽ mở: "Được , đồng chí Tô, cô  thể ."
Tô Ý lập tức  dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa bước .
Triệu Lam cũng tò mò   xem tình hình thế nào.
Không ngờ Tiểu Triệu liền giúp đóng cửa : "Dì Triệu, đoàn trưởng Chu dặn  cho ai , đặc biệt là  cho dì ."
Triệu Lam bất lực bĩu môi, hừ một tiếng  áp tai  cửa, lắng  động tĩnh bên trong.
Tô Ý  phòng, ngẩng đầu  xung quanh.
Sau đó, cô thấy Chu Cận Xuyên đang nửa  nửa   giường bệnh, ngoại trừ gương mặt trông gầy yếu hơn  , góc cạnh rõ ràng hơn, tóc dài  hơn một chút.
Những điều khác   sự khác biệt rõ ràng.
Có lẽ vì đợi quá lâu, tâm trạng lo lắng ban đầu  bình tĩnh hơn nhiều, Tô Ý nhất thời    phản ứng  , chỉ  ngây   .
DTV
Hai  đối mặt  trong chốc lát, Chu Cận Xuyên là  đầu tiên rời mắt: "Em đến ."
Tô Ý ừm một tiếng,  đó chậm rãi bước đến giường bệnh.
Đến gần, cô quan sát kỹ  hơn,   quanh các thiết  y tế và chai nước treo  trần nhà,  thể kiềm chế, cô đỏ mắt: "Anh gầy  ."
Chu Cận Xuyên cũng ngước mắt  cô: "Em cũng gầy ."
Tô Ý khẽ : "Gần đây em đang giảm cân."
Chu Cận Xuyên cảm nhận  ánh mắt nồng nhiệt của cô bèn tránh ,    cô nữa.
Dường như trong mắt  đang ấp ủ điều gì đó.
Tô Ý lên tiếng : "Em  Lâm Hạo Nam   đang tìm em."
Chu Cận Xuyên  cánh tay cô một lúc: "Cánh tay của em  thế?"
Tô Ý thấy   nãy cố ý lạnh nhạt với , giờ   kiềm  mà hỏi, lòng cô  chua xót  buồn bã: "Không ."
Chu Cận Xuyên theo bản năng đưa tay : "Để  xem.”
Tô Ý thấy   dấu hiệu mềm lòng, liền  xuống bên cạnh, đưa cánh tay   mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-351.html.]
Chu Cận Xuyên thoáng ngây ,  đó vươn tay  mở cúc áo, một vết đỏ dài ngoằn ngoèo  cánh tay trắng nõn hiện , cực kỳ chói mắt.
Trong mắt Chu Cận Xuyên thoáng hiện lên một tia đau lòng: "Sao   thế ?"
Tô Ý cố tình kêu lên một tiếng: "Trưa nay   khỏi nhà, em gặp  một tên trộm đang hoảng loạn chạy trốn,   đ.â.m  em,  đổ hết canh, chắc là  trầy khi ngã xuống."
Sắc mặt Chu Cận Xuyên trầm xuống: "Trộm? Sau đó thì ?"
"Em  chịu  nên  giúp bắt trộm,    cùng giúp đưa   đến đồn công an, các đồng chí công an còn khen em dũng cảm nữa."
"À đúng ,  xem, em giúp dì  tìm   túi, còn đưa bà  về nhà băng bó, bà  cứ đòi tặng em cái vòng để cảm ơn."
Chu Cận Xuyên  , sắc mặt càng khó coi hơn: "Em một  ở nơi xa lạ,  dám  bắt trộm? Nếu    d.a.o thì ?"
"Hơn nữa, em sống một  ở đây,   thể đưa  lạ về nhà?"
Tô Ý cúi đầu  .
Người đàn ông  lạnh nhạt với cô bao ngày , cũng nên để  lo lắng một chút.
Một lát , quả nhiên Chu Cận Xuyên chủ động lên tiếng, giọng cũng mềm hơn lúc nãy: "Chỗ ở thế nào? Buổi tối nhớ đóng kín cửa sổ và cửa  ."
Tô Ý mím môi: "Không  lắm, em ở một  trong căn nhà rộng lớn như , ban đêm cũng sợ, mà em cũng  thể dọn dẹp hết , Chu Cận Xuyên,   nhanh khỏe , nếu  em ở một , ai   nguy hiểm gì ."
Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Không   đây gan em  to ?"
"Trước đây em ở trong khu quân sự, giờ em một  ở thành phố , nơi   rộng lớn  xa lạ, dĩ nhiên là gan em nhỏ , hơn nữa ngoài  , em còn  thể dựa  ai?"
Ánh mắt Chu Cận Xuyên  chằm chằm  chân  một lát, đấu tranh trong chốc lát  trầm giọng : "Tô Ý, em về Tây Bắc , nơi   cần em."
Tô Ý  thể tin nổi  : "Ý  là gì?"
"Lão Lục  đưa thư cho em ? Em cứ coi như   còn  đời  nữa,   gì thì , em ở đây chỉ khiến … phiền lòng."
Tô Ý mở to mắt  : "Phiền lòng? Anh   mắt em     nữa."
"Khi  theo đuổi em thì   thấy phiền? Khi đó    đủ  cách để lừa em về tay ? Giờ gặp chút chuyện nhỏ  rút lui,  còn là đàn ông ?"
Chu Cận Xuyên  mắng đến á khẩu..
.
.