Tô Ý trả tiền và nhận vé,  tìm một chỗ trống ở góc  xuống.
Lúc  cô mới lấy lá thư trong túi , cẩn thận mở phong bì và .
"Tô Ý, tình yêu của ,
Anh hy vọng em sẽ  bao giờ   lá thư .
Kẻ địch khó nhằn hơn bọn  tưởng,    sẵn sàng hy sinh cho mảnh đất  bất cứ lúc nào.
Mặc dù   bi quan đến , nhưng phòng trường hợp bất trắc...
Nếu chúng   còn gặp ,  mong em đừng quá đắm chìm trong nỗi đau, sinh tử vốn   mệnh, khi khoác lên  bộ quân phục , bọn   sẵn sàng cho điều , chỉ là  cảm thấy    với em.
DTV
Là do  quá ích kỷ, chỉ  kéo em  thế giới của  mà quên mất  phận của   thể mang  cho em sự bảo vệ và hứa hẹn.
Anh  nhờ Lâm Hạo Nam ở thủ đô mua một căn nhà nhỏ  tên của em, vốn định đợi đến khi về thủ đô sẽ tạo bất ngờ cho em, nhưng bây giờ coi như đó là món quà cuối cùng  gửi đến em, cùng với khoản tiền tiết kiệm  đó  gửi cho em, hãy nhận lấy  bộ.
Ngoài ,  mong  thể giao Tiểu Vũ và Noãn Noãn cho ba   chăm sóc, để an ủi họ khi mất con, cũng để hai đứa   giáo dục  hơn ở thủ đô.
Một  phụ nữ sống một   thế giới    dễ dàng gì,  hy vọng em sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, đừng cố chấp.
Cuối cùng,  chỉ mong em  thể buông bỏ quá khứ, sống .
Người yêu của em, Chu Cận Xuyên."
Khi  lá thư , đôi mắt Tô Ý  ngấn lệ, đến khi  thấy ba chữ Chu Cận Xuyên, cô  thể kìm nén  nữa.
Nước mắt rơi  tờ giấy, cô vội vàng hít sâu, lau khô nước mắt.
Sau đó cô cẩn thận   một  nữa.
Chỉ cảm thấy từng giọt m.á.u trong cơ thể lạnh buốt đến đau đớn.
Lục phủ ngũ tạng cũng như  một bàn tay nắm chặt, đau đến mức  còn cảm giác.
Không   bao lâu trôi qua, đến khi  tiếng loa nhắc nhỏ lên tàu, cô mới vội vàng gấp lá thư  một cách cẩn thận.
Cô cũng cất chiếc đồng hồ  vết nứt   gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-341.html.]
Hôm nay chuyến tàu  thủ đô đặc biệt đông đúc, khi cổng mở,  nhiều  mang theo túi lớn túi nhỏ chen chúc lên tàu.
Tô Ý  mang theo đồ gì, nổi bật giữa đám đông.
May mắn ,  khi tàu khởi hành, Tô Ý  thành công chen lên, tìm  chỗ  của .
Chuyến tàu kéo dài gần hai mươi tiếng đồng hồ khiến Tô Ý gần như sụp đổ, thật sự quá chậm chạp.
Thêm  đó, suốt  thời gian dài đằng đẵng , cô    bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài.
Không  bên Chu Cận Xuyên thế nào , điều  thật sự là sự tra tấn khủng khiếp nhất.
Sự sụp đổ tinh thần cộng thêm sự chật chội của toa tàu khiến Tô Ý cảm thấy  sắp  chịu nổi nữa.
Đêm xuống,  tàu là một cảnh tượng đen kịt   ngủ.
Chỉ   Tô Ý tỉnh táo, cô cảm thấy cứ như thế  thì  , nếu để bản  kiệt sức, khi đến thủ đô cũng  giúp  gì.
Vì thế, cô tranh thủ lúc   đang ngủ say, lén lút chạy đến nhà vệ sinh,  đó chui   gian.
Sáng hôm ,  khi cố gắng ngủ  vài giờ trong  gian và ép  ăn khá nhiều, Tô Ý mới cảm thấy như  hồi sinh.
Cô tìm cơ hội lén lút  khỏi  gian và trở về chỗ .
Ngồi thêm một lúc nữa, đến trưa thì tàu cũng đến  thủ đô.
Ra khỏi ga tàu, Tô Ý liền  thẳng đến buồng điện thoại để gọi cho Lục Trường Chinh.
Sau khi hỏi rõ bệnh viện và phòng bệnh của Chu Cận Xuyên, cô lập tức bắt xe  thẳng đến đó.
Khi đến bệnh viện, Tô Ý liền chạy một mạch đến tầng bốn, nơi  phòng bệnh của Chu Cận Xuyên.
  ngờ  bước  khỏi cầu thang thì cô   chặn : "Tầng    ."
Tô Ý ngẩng lên , thấy tầng   khá nhiều  mặc đồng phục đang  gác, cả tầng lầu đều yên ắng.
Ngoài , cô  thấy   đến thăm bệnh, cũng  thấy bác sĩ  y tá nào.
Tô Ý vội vàng giải thích với  gác cổng: "Đồng chí,  là  yêu của Đoàn trưởng Chu,   hiện giờ thế nào ?"
Người gác cổng   thì ngạc nhiên một chút,  trầm giọng trả lời: "Mời cô rời , nơi   cho phép bất kỳ  ngoài nào  ."