Trên đường , Tô Ý hỏi thêm tình hình cụ thể.
Tạ Tiểu Quân  dám giấu giếm, liền kể hết những gì  .
"Lúc đầu  giao chiến một , bọn chúng gần như  chịu khuất phục,     thêm vũ khí từ , đoàn trưởng Chu  thương khi đang bảo vệ   rút lui."
Tô Ý cố giữ bình tĩnh: "Tiểu Quân,   thật , Chu Cận Xuyên  gặp nguy hiểm đến tính mạng ?"
Tạ Tiểu Quân bật : " thật sự  ,   là  trúng đạn, cụ thể thì  cũng  dám hỏi."
Thấy ba  bọn họ đều  lớn, lòng Tô Ý cũng cảm thấy nặng nề.
 cô cũng  bây giờ   cũng  giải quyết  gì,  nhanh chóng đến bệnh viện mới .
Cô lập tức bảo Tạ Tiểu Quân đang  lóc dừng : "Để  lái xe cho,  chỉ đường ."
Khi nắm  vô lăng, Tô Ý liền đạp mạnh ga,   nghĩ gì nữa, chỉ  nhanh chóng đến bệnh viện.
DTV
Khi đến nơi, bốn  liền chạy nhanh đến phòng bệnh.
Càng đến gần phòng bệnh, Tô Ý càng cảm thấy tim  đập mạnh hơn.
Cũng  đoái hoài tới chuyện gõ cửa, cô liền đẩy cửa chạy : "Chu Cận Xuyên......"
Khi đẩy cửa bước , hai    giường bệnh cũng cố gắng  dậy: "Tô Ý.." 
"Em dâu..."
Tô Ý  kỹ,    giường bệnh là Lục Trường Chinh và Tần Vân Phong.
Cô  thể  cảm thấy trong lòng hẫng một nhịp: "Chu Cận Xuyên  ?"
Lục Trường Chinh và Tần Vân Phong đều lặng lẽ cúi đầu.
Tô Ý vội vã hỏi   nữa: "Chu Cận Xuyên  ?"
Tần Vân Phong  thấy gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, lòng cũng cảm thấy  dễ chịu: "Tô Ý, cô đừng lo lắng, đoàn trưởng Chu  thương nặng hơn bọn , sáng nay   đưa về thủ đô để phẫu thuật bằng máy bay riêng ."
Ngón tay của Tô Ý nắm chặt đến trắng bệch, mắt cô  chằm chằm  Lục Trường Chinh: "Lão Lục,  thật ?"
Lục Trường Chinh gật đầu: "Thật đấy, khi    vẫn còn trong tình trạng hôn mê, em dâu, là  của ,    bảo vệ  lão Chu, để    lao lên phía ."
Tần Vân Phong cũng rơi nước mắt: "Đoàn trưởng Chu  thương khi che chắn cho bọn  rút lui,    trúng nhiều phát đạn..."
Lục Trường Chinh vội tiếp lời: " bác sĩ  , các viên đạn  trúng  chỗ hiểm, y tế ở thủ đô  tiên tiến, chắc chắn   vấn đề gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-340.html.]
Những lời an ủi , Tô Ý   lọt tai một chữ nào, cô sốt ruột  với Lục Trường Chinh: "Lão Lục,  giúp  tìm hiểu xem   ở bệnh viện nào nhé."
Nói xong, cô liền định bước  ngoài.
Tạ Tiểu Quân vội vàng giữ lấy Tô Ý: "Chị Tô, chị định  ?"
"  thủ đô tìm  ."
Nghe ,   liền khuyên nhủ: "Hay là đợi một chút nữa ? Chắc bên đó sẽ  tin tức gửi về ngay thôi."
"Không ,   tự  đến đó xem, yên tâm ,    !"
Lục Trường Chinh thấy khuyên cô  , liền rút từ  gối  một bức thư và một chiếc đồng hồ.
"Em dâu, cái  em mang theo nhé."
"Lá thư  là   đêm cuối cùng  khi bọn  xuất phát, lá  là do lão Chu nhét  tay   khi ngất ."
"Chiếc đồng hồ     rơi,  nhặt …”
Tô Ý lặng  , đưa tay nhận lấy.
Thấy  lá thư  vết m.á.u  khô, mặt kính của đồng hồ cũng   nứt.
Cô  kìm  nắm chặt chúng  bỏ  túi,   thêm lời nào mà   rời khỏi phòng bệnh.
Tạ Tiểu Quân vội dẫn theo hai đứa trẻ đuổi theo: "Chị Tô,  đưa chị  ga tàu."
Tô Ý gật đầu, lấy quần áo của  và Chu Cận Xuyên  xe  ôm  lòng.
"Tiểu Quân,   thủ đô, Tiểu Vũ và Noãn Noãn nhờ  chăm sóc, tình hình ở thủ đô    , bây giờ  mang theo bọn nhỏ thì  tiện."
Nói xong, cô    Tiểu Vũ và Noãn Noãn: "Tiểu Vũ, chăm sóc  cho em gái nhé, đừng sợ, chú   thương  chỗ hiểm thì sẽ  , đợi thím tự  gặp  chú  sẽ gọi điện thoại về cho các con."
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn  sợ hãi, liên tục gật đầu: "Thím, thím cũng nhớ chăm sóc bản  nhé."
Khi xe đến ga tàu, Tô Ý liền chạy đến quầy bán vé.
"Đồng chí, chuyến tàu sớm nhất  thủ đô, nhanh nhất  thể."
"Chuyến sớm nhất là 5 giờ 30 chiều, đến nơi  12 giờ 15 trưa mai."
"Được, cho  vé đó."
"Chỉ còn ghế cứng thôi."
"Được!".