Chu Cận Xuyên xoa đầu Diệp Noãn Noãn,  vỗ vai Diệp Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, chăm sóc  cho em gái, thỉnh thoảng nhắc nhở thím nhớ nghỉ ngơi.
Nhà của chú giao cho cháu đấy.”
Diệp Tiểu Vũ gật đầu lia lịa, vỗ n.g.ự.c đáp: "Yên tâm  chú, chú cũng  giữ an  nhé.”
Thời gian xuất phát  đến.
Chu Cận Xuyên  Tô Ý thật sâu: "Anh  đây!”
Nói ,     về chiếc xe  đầu đoàn.
Những  khác cũng  lượt lên xe.
Tần Vân Phong  ở đằng xa, lặng lẽ  Tô Ý, định tiến  chào hỏi nhưng  sợ  cô  vui.
Cuối cùng   chỉ  thoáng qua từ xa  cũng   lên xe.
.....
Sau khi Chu Cận Xuyên rời , khu đại viện dường như trở nên trống vắng hơn hẳn.
Tô Ý vẫn như thường ngày, sáng sớm đợi hai đứa nhỏ ăn sáng xong   học,  đó thu dọn  tới quán ăn.
Công việc tại quán vẫn bận rộn như .
Dù mỗi tháng   đều  ngày nghỉ, nhưng hiếm khi ai xin nghỉ phép.
DTV
Nghĩ đến việc sắp tới    thủ đô một thời gian, khi đó gánh nặng của   sẽ càng nặng hơn nên Tô Ý quyết định tuyển thêm .
Lý Kiến Quốc   tin quán ăn  tuyển , liền chủ động giới thiệu một  với Tô Ý: "Là em gái ruột của , mới ly hôn  lâu,    của em , nhưng giờ  về nhà  đẻ   việc gì  cũng tội nghiệp.”
“Em gái  từ nhỏ  chăm chỉ, nấu ăn ngon, việc bếp núc đều   cả.
Nếu cô thấy ,  sẽ đưa em gái qua cho cô xem , hợp thì quyết định .”
Tô Ý thấy Lý Kiến Quốc bình thường ít , hiếm khi   cho em gái  nhiều như , liền gật đầu ngay: "Người  Lý giới thiệu thì  tin tưởng.
Anh cứ bảo cô  đến  ở quán , cụ thể  gì thì  tự sắp xếp.”
Lý Kiến Quốc thấy cô   hai lời  đồng ý ngay, trong lòng cảm kích vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-337.html.]
Thấy cô ban ngày ở quán cũng thỉnh thoảng ngó  điện thoại,  lúc còn tưởng điện thoại reo.
Biết cô đang lo lắng cho Chu Cận Xuyên, đồng thời cũng đợi cuộc gọi của ,  khỏi hỏi: "Đoàn trưởng Chu vẫn  liên lạc  ?”
Tô Ý mỉm  lắc đầu: "Chỉ  hai ngày đầu là  điện thoại, mấy ngày   vẫn   tin tức gì."
Lý Kiến Quốc gật đầu,  an ủi: "Trước đây chúng  cũng  đồng chí từng đến khu vực   đó, Đoàn trưởng Chu cũng  từng  .
Ở đó tín hiệu kém, điện thoại di động khó mà gọi  ngoài .
Chờ thêm vài ngày nữa, Đoàn trưởng Chu sẽ   !”
Tô Ý miirm  nhẹ nhàng gật đầu: "Trước đây   cũng   với  , để đợi thêm vài ngày nữa .”
Nói xong, Tô Ý  chân của Lý Kiến Quốc, chợt nhớ  điều gì: "Hôm nay mưa, chân  thế nào   Lý?”
Nhắc đến việc , Lý Kiến Quốc cũng ngạc nhiên: "Cô  cũng đúng, mấy  mưa  mà chân   thấy đau nữa,   cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.”
Tô Ý chỉ : "Chắc là vì tâm trạng , tiếp xúc với nhiều , hoạt động nhiều cũng  cho sức khỏe.”
Tô Ý  rõ ràng chân của Lý Kiến Quốc hồi phục là nhờ  công lao của nước suối linh tuyền.
Mặc dù chỉ thỉnh thoảng nhỏ vài giọt  nước của  , nhưng  ngờ rằng  một thời gian dài,    hiệu quả  như .
Nghĩ đến điều , Tô Ý cảm thấy yên tâm hơn  nhiều.
Có nó ở bên cạnh Chu Cận Xuyên, chắc chắn sẽ giúp  bình an vô sự, dù  chút vết thương nhỏ cũng sẽ  .
Hôm nay trời mưa, khách đến quán ít hơn bình thường một chút.
Trong lúc ăn cơm, Tô Ý liền kéo Lý Kiến Quốc để hỏi về nhiều chuyện cũ của Chu Cận Xuyên.
Hôm nay Lý Kiến Quốc cũng  hứng thú,  nhớ   kể cho Tô Ý  nhiều chuyện khi họ còn đang hành quân ngoài chiến trường.
"Khi chúng  thực hiện nhiệm vụ ở biên phòng, lúc xung đột với kẻ địch, đó đều là chiến trường thực sự, đánh  đến cùng.”
“Trong tất cả những tân binh, thì Đoàn trưởng Chu của chúng  là giỏi nhất,    tự  vượt qua  bao nhiêu khó khăn mới  thể đến  như ngày hôm nay."
"Ban đầu,   đều  Chu Cận Xuyên bằng ánh mắt đầy định kiến vì   trông trắng trẻo, thư sinh và  còn là học viên  điều về từ Học viện Quân sự thủ đô.
 các cô hãy  xem bây giờ   như thế nào."