Tô Hưng Phát vừa đánh giá xung quanh vừa lên giọng dạy dỗ: “Chính xác, có tiền thuê người khác sao không thuê người nhà, từ nay về sau, bốn người chúng tao sẽ ở lại đây giúp mày.”
Từ Tiểu Cần và những người khác nghe xong liền cảm thấy khó chịu.
Hôm qua tuy đã được Tô Ý kể qua tình hình, nhưng không tận mắt chứng kiến thì thật sự không thể tin nổi.
Nhà này còn không bằng kẻ thù.
Đây mà là người nhà sao? Rõ ràng là lũ địa đói.
Tô Ý thấy vậy liền bước ra trước mặt mọi người, nhìn bốn người kia với nụ cười nhạt: “Không thành vấn đề, nhưng mà trước khi ở lại làm việc, tôi sẽ đưa mọi người đến đồn công an một chuyển.”
Bốn người tưởng Tô Ý đã thay đổi suy nghĩ, đang định vui mừng.
Ai ngờ câu tiếp theo cô lại muốn đưa bọn họ đến đồn công an, lập tức hoảng sợ: “Đến đồn công an làm gì?”
Tô Ý cười lạnh: “Mọi người còn không biết sao? Bạch Nhược Lâm cách đây không lâu đã thuê người hãm hại tôi, bị kết án mười năm tù giam, những kẻ đồng lõa với cô ta cũng đều bị trừng phạt thích đáng.”
“Theo lời khai của cô ta, trước khi gây án, cô ta đã từng gửi thư điện báo cho mọi người và viết thư tay nữa, vốn dĩ nếu mọi người không đến thì công an cũng sẽ đến tận nhà tìm, bây giờ mọi người đã đến đây rồi, vậy thì khỏi phải mất công công an đi một chuyến.”
Trương Quế Lan nghe xong liền hoảng hốt: “Cô ta bị bắt rồi sao? Sao có thể như vậy được? Mấy hôm trước...”
“Dù sao chúng tôi cũng không liên quan gì đến cô ta, cô ta bị bắt thì liên quan gì đến chúng tôi?”
Tô Ý cười khẩy: “Có liên quan hay không, đến đồn công an điều tra là rõ ngay thôi.
Tôi cũng không muốn nghĩ mọi người là đồng lõa của cô ta, nhưng thời gian trùng hợp như vậy, mọi người vẫn nên tự mình đến nói chuyện với công an thì hơn.”
Nói xong, Tô Ý liền nháy mắt với Từ Tiểu Cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-305.html.]
Từ Tiểu Cần hiểu ý, lập tức chạy đến quầy thu ngân, cầm điện thoại lên định bấm số.
Mấy người kia thấy họ làm thật, lập tức sợ hãi, vội vàng chạy đến che điện thoại lại.
Sau đó lục tìm trong túi xách lấy ra một phong thư: “Thư đây, không tin thì tự xem đi, chúng tôi thật sự không cấu kết gì với cô ta cả.”
“Đúng vậy, cô ta chỉ nói mày ở đây mở quán cơm, kiếm được rất nhiều tiền, bảo chúng tôi nhanh chóng đến đây hưởng phúc thôi.”
Tô Ý rất phối hợp cầm lấy phong thư, chỉ liếc mắt qua loa rồi cất đi: “Lá thư này tôi xin giữ lại, trong thư này Bạch Nhược Lâm còn nói đã gửi tiền xe cho mọi người, tôi phải đưa cho công an xem sao.”
Trương Quế Lan định giật lại, nhưng không kịp.
Bà ta trừng mắt nhìn Tô Ý: “Tiền xe gì chứ, chỉ có hai mươi tệ thôi, chúng tôi phải hỏi vay anh cả mày mới đủ tiền xe đến đây đấy, thật sự không liên quan gì đến chuyện hãm hại mày đâu.”
Tô Ý cười khẩy: “Vậy ý mọi người là đến đây để giành quán cơm với tôi?”
Tất cả đều sửng sốt, Tô Hưng Phát lắp bắp: “Đều là người một nhà, sao mày phải nói khó nghe như vậy?”
Tô Ý cũng cười lạnh: “Ai là người một nhà với mọi người, sổ hộ khẩu của tôi đã tách ra từ lâu rồi, chúng ta không còn là người một nhà nữa.”
Trương Quế Lan lập tức mắng: “Dù có tách hộ khẩu thì mày vẫn là con gái của tao, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi.”
“Chính xác, nếu mày không cho chúng tao ở lại, chúng tao sẽ đến đây quậy phá mỗi ngày, đến lúc đó mày đừng hòng kinh doanh gì được nữa! Để xem mọi người đánh giá xem, xem con gái có thể bất hiếu với cha mẹ đến mức nào!”
Tiệm cơm vẫn còn lác đác vài vị khách chưa rời đi.
DTV
Nghe ngóng một hồi, mọi người đều hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
"Người nhà gì chứ, rõ ràng là quỷ hút m.á.u chứ còn gì!"
"Đúng đó, mọi người không nghe thấy sao? Bọn họ nhận được tin của con đàn bà họ Bạch kia mới đến đây, mụ ta đã vào tù rồi, đám người này chắc chắn là đến để trả thù!".