Điều  khiến Tô Ý khó hiểu,  ngờ đến nước   mà Bạch Nhược Lâm vẫn còn  gặp cô.
Chu Cận Xuyên  cần suy nghĩ  phản đối: “Em đừng , bây giờ cô  chỉ  gặp em để dùng lời lẽ kích bác em thôi,  cũng vô ích."
Tô Ý suy nghĩ một lúc: “Thực  em vẫn   xem, xem cô  còn   gì với em."
Nữ chính xuống dốc hẳn là một phân cảnh  quan trọng.
DTV
Chưa  chừng còn  thể moi   chuyện gì đó mà cô  .
Thấy Tô Ý kiên quyết  , Chu Cận Xuyên đành  miễn cưỡng đồng ý: “Nếu em   thì   cùng em."
Mặc dù Chu Cận Xuyên  cùng, nhưng   thăm chỉ   một , hơn nữa Tô Ý cũng   Chu Cận Xuyên  chứng kiến cảnh , vì  cô   một .
Mấy ngày  gặp, Bạch Nhược Lâm như biến thành một  khác.
Gương mặt hốc hác, vàng vọt, ánh mắt đờ đẫn,  còn tia sáng, ngay cả khi  thấy Tô Ý cũng  còn sự hận thù ngút trời như ,   đó là sự bất cam.
Nhìn thấy Tô Ý,  gương mặt vô hồn của Bạch Nhược Lâm dần hiện lên một nụ  chế giễu.
"Không ngờ đến cuối cùng  chịu đến gặp   là cô."
Bạch Nhược Lâm chỉ buông lời cảm thán chứ chẳng hề tỉnh ngộ, Tô Ý nhướng mày: "Nói ,   cô   gì?"
Bạch Nhược Lâm  Tô Ý chằm chằm: "Nếu    là  trọng sinh, cô  tin ?"
Tô Ý cong môi: 'Rồi ? Kiếp   đắc tội cô, nên kiếp  cô mới trăm phương ngàn kế hãm hại ?"
"Cô  gì ?" Bạch Nhược Lâm ngỡ ngàng  cô: “Cô tin  ? Chuyện     với Tần Vân Phong và Chu Cận Xuyên , họ đều bảo   điên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-302.html.]
Bạch Nhược Lâm lẩm bẩm xong, đột nhiên như nghĩ  điều gì, vội vàng  Tô Ý: "Vậy nên, cô cũng là  trọng sinh đúng ? Chắc chắn là , nếu  kiếp  cô   thể lạnh nhạt với Tần Vân Phong như ,  còn nhiều  may mắn như thế!"
Tô Ý  lạnh cắt ngang: "Họ  đúng đấy, cô thật sự  điên ! Còn  nhẹ là đằng khác!"
"Nếu cô   trọng sinh,   kiếp  cô  may mắn như ?" Thấy Tô Ý thản nhiên,  hề giống   trúng tim đen, Bạch Nhược Lâm  hoài nghi.
Nghĩ một lát, cô   khổ: "Thôi, dù  chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với  nữa, cho dù  trọng sinh thì  , sống  bằng kiếp  thì  ích gì, ít nhất kiếp ..." 
Tô Ý    cô  lải nhải nữa, bèn cắt ngang: "Thay vì oán trách  phận, chi bằng cô hãy nghĩ cho kỹ xem  sai ở , hiện tại cô   nhiều thời gian để mà ngẫm nghĩ."
Bạch Nhược Lâm    ha hả: "Mười năm? Cô  dễ  thật đấy, chờ   khỏi đây thì  ngoài ba mươi ! Cuộc đời còn gì đáng  nữa!"
"Tô Ý,   bây giờ cô đang  đắc ý, nhưng đừng  đắc ý quá sớm,  nhớ rõ  từng  với cô , Chu gia cô tuyệt đối    , kiếp  đừng  mơ mộng hão huyền..."
Tô Ý  mất kiên nhẫn cắt ngang cô : "Đủ , cô   đủ nhưng  thì  đủ , cô  thể nào   điều gì mới mẻ hơn  ?"
Bạch Nhược Lâm đảo mắt,  khẩy: " là  một chuyện, cô còn   ? Chu Cận Xuyên ở Kinh Thị  vị hôn thê đấy!"
"Vị hôn thê?" Tô Ý nghi hoặc  cô ,  đó bật : "Chuyện đó  thể nào!"
Là độc giả của nguyên tác, cô  rõ ràng về điểm .
Bạch Nhược Lâm  thêm mắm dặm muối: "Cho dù   vị hôn thê thì cũng là thanh mai trúc mã, dù  cũng là con dâu tương lai do Chu gia lựa chọn,   cô sẽ ."
"Hết giờ ..."
Vừa dứt lời, thời gian thăm hỏi cũng hết, Bạch Nhược Lâm lập tức  dẫn .
Trước khi , cô  còn  cam lòng  đầu  Tô Ý: "Tin   tùy cô,  tin thì tự  về hỏi Chu Cận Xuyên , xem     thật với cô  ,  sẽ !"