Lý Kiến Quốc, Từ Tiểu Cần và chị Mai cũng luống cuống: “Hay là  đường  chuyện gì nên về muộn? Lẽ  giờ   về đến  chứ nhỉ?”
Chu Cận Xuyên chỉ kịp  vọng  một câu, bảo Lý Kiến Quốc gọi điện thoại hỏi  gác cổng  lập tức lao  khỏi quán.
Anh  thể tiếp tục chờ đợi thêm  nữa.
Bảo Tạ Tiểu Quân   ghế phụ,  lập tức lái xe  ngược trở  con đường  .
Vừa lái xe,   căng mắt quan sát hai bên đường.
Thấy vẻ mặt  nghiêm trọng như sắp  chuyện chẳng lành, Tạ Tiểu Quân vội vàng hỏi: “Chu đoàn trưởng,  đang tìm gì ?”
Chu Cận Xuyên cất tiếng, giọng   chút run rẩy: “Tô Ý thể  gặp chuyện,  mau giúp  tìm cô .”
Nghe , Tạ Tiểu Quân cũng sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
Hai  men theo con đường  , lục soát từng ngóc ngách.
Bên , Lý Kiến Quốc  khi gọi điện thoại cho  gác cổng,   họ  hề  thấy Tô Ý và Trương Thiên Hoa, liền sợ đến mức chân tay rụng rời.
“Nếu Tô Ý  mệnh hệ gì,  cũng  còn mặt mũi nào mà sống nữa.”
Nói xong, ông lập tức chạy  ngoài.
Từ Tiểu Cần và chị Mai cũng vội vàng đuổi theo.
Chu Cận Xuyên vẫn tiếp tục lái xe, đôi mắt sắc bén như chim ưng lướt nhanh trong bóng tối, tìm kiếm tung tích của Tô Ý.
DTV
Những ngón tay  siết chặt lấy vô lăng đến nỗi trắng bệch, run lên nhè nhẹ.
Hai  lái xe đến cuối thị trấn, từ xa  thấy ven đường  hai chiếc xe đạp dự ng bên vệ đường.
Chu Cận Xuyên lập tức mở cửa xe, lao như bay đến chỗ chiếc xe, chỉ thấy chiếc xe đổ nghiêng sang một bên, cách đó  xa, một  đang  bất động  mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-291.html.]
Nhìn thấy   bất tỉnh chính là Trương Thiên Hoa, Chu Cận Xuyên cảm thấy cổ họng  như nghẹn , một cỗ tanh nồng xộc lên.
Anh  định cùng Tạ Tiểu Quân chia   tìm kiếm, thì bất ngờ  thấy từ trong con hẻm tối vọng  những tiếng la hét thất thanh.
Chu Cận Xuyên  thấy tiếng kêu la thảm thiết vọng  từ con hẻm nhỏ, bèn lập tức lao như bay về hướng đó.
Chạy đến nơi,   thấy một bóng hình quen thuộc đang vung gậy gộc định đánh tới    mặt đất.
Tim Chu Cận Xuyên chợt thắt ,  vội vàng chạy đến bên cạnh  ảnh đang in đậm trong tâm trí : “Tô Ý!"
Tô Ý  giơ gậy chuẩn  cho tên  nãy to mồm nhất một gậy cuối cùng thì  thấy tiếng Chu Cận Xuyên gọi.
Cô giật  đến mức đánh rơi cả gậy: "Chu, Chu Cận Xuyên? Sao   ở đây?"
Chu Cận Xuyên  kịp giải thích,  trực tiếp kéo cô  chỗ sáng: “Để  xem, em   thương ở  ?"
Tô Ý xoa xoa cái mũi  đau, uất ức : “Thì   thương, nhưng mà suýt chút nữa thì  dọa c.h.ế.t khiếp."
Nói , cô nép  lòng Chu Cận Xuyên: “Vừa nãy em với Thiên Hoa lái xe  ngang qua đây,  đám   chặn đường, chúng còn    rằng đánh ngất Thiên Hoa,   giờ     ?"
Chu Cận Xuyên cẩn thận kiểm tra từ  mặt xuống   cô, thấy cô thật sự   mới thở phào nhẹ nhõm: “Thiên Hoa  , chỉ là ngất  thôi, đừng lo lắng."
" mà  , em suýt chút nữa thì  dọa bay hồn."
Lúc nãy, đám   la liệt  đất  thấy  đến, sợ hãi im như thóc.
 khi thấy hai   tình tứ quan tâm , chúng nhận   đàn ông  chính là Chu Cận Xuyên tiếng tăm lừng lẫy.
Vốn định im lặng chờ thoát nạn, nhưng vì quá đau đớn, chúng bèn kêu gào thảm thiết: “Đoàn trưởng Chu,  xem , chúng  sắp  đánh c.h.ế.t !"
" , chúng  chỉ  hù dọa cô  một chút thôi, ai ngờ cô   lấy mạng chúng ."
Lúc , Tạ Tiểu Quân cùng Lý Kiến Quốc và những  khác cũng chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng  mắt,   đều kinh ngạc..