lỡ như tên tội phạm   đến thị trấn  thì ? Chẳng lẽ cứ tiếp tục  chờ sung rụng như ?
Bạch Nhược Lâm trằn trọc suy nghĩ suốt đêm  ngủ, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cô  mới bỗng nhiên nảy  một ý tưởng.
Thế là cô  vội vàng dùng khăn trùm kín đầu, che giấu dung mạo  chạy  khỏi nhà.
Bạch Nhược Lâm dựa theo trí nhớ lúc , tìm đến một tiệm sửa xe  ở góc khuất nhất thị trấn.
Cô  nhớ  rõ, mấy gã đàn ông trong tiệm sửa xe  đều là những kẻ bất hảo, lông bông.
Bọn chúng thường xuyên tụ tập gây rối trật tự ở thị trấn, nhưng mấy năm đầu  ăn  nên cũng  dám  gì quá đáng.
Sau ,  ăn sa sút, bọn chúng bắt đầu giở trò trộm cắp, ve vãn phụ nữ, cuối cùng gây  án mạng nghiêm trọng.
Vụ việc năm đó  gây chấn động cả thành phố.
Bạch Nhược Lâm nghĩ, nếu  đợi  tên tội phạm , chi bằng lợi dụng đám  .
Dù hiện tại bọn chúng  chắc   những chuyện  xa đó, nhưng chỉ cần dùng tiền bạc và sắc  dụ dỗ, chắc chắn sẽ thành công.
Nghĩ , Bạch Nhược Lâm liền rảo bước nhanh hơn,  một hồi rẽ trái, rẽ , cuối cùng cũng tìm  tiệm sửa xe.
Lúc , tiệm vẫn  mở cửa.
Bạch Nhược Lâm đánh liều gõ cửa, gõ hồi lâu, một  đàn ông đầu tóc bù xù ngái ngủ bước , quát lớn: “Gõ cái gì mà gõ? Sáng sớm  kêu hồn ?”
Bạch Nhược Lâm giật   thái độ hung hăng của gã, nhưng vẫn lấy hết can đảm : “  việc  bàn với các , ai là chủ ở đây?”
Nghe giọng điệu của Bạch Nhược Lâm, gã đàn ông  khẩy: “Bàn việc? Nhà mày   c.h.ế.t ? Nhìn cho kỹ, đây là tiệm sửa xe,   tiệm bán áo quan.”
Nói , gã định đóng cửa .
Bạch Nhược Lâm vội lấy   bộ  tiền ít ỏi còn , giơ   mặt gã: “Đây là tiền đặt cọc.” 
Vừa  thấy tiền, gã đàn ông lập tức tỉnh ngủ, vội vàng mời Bạch Nhược Lâm  trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-288.html.]
Đồng thời, gã gọi đám  em đang ngủ dậy.
Bạch Nhược Lâm bước  trong, một mùi hôi hám xốc thẳng  mũi khiến cô  nhíu mày.
Dù , cô  vẫn cố gắng tìm một chiếc ghế   xuống.
“  các  đều   hạng  lành gì, nên  sẽ  thẳng  vấn đề luôn.
Các  giúp  xử lý một ,  tiền  sẽ là của các ,  khi xong việc,  sẽ trả thêm một nửa.”
“Hơn nữa, đối tượng là một đại mỹ nhân, bảo đảm các  sẽ  thiệt thòi, cho dù  chuyện gì xảy , cô  cũng  dám  gì các  .”
Mấy gã đàn ông  tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, hỏi: “Con  nó, ai  bọn tao   hạng ? Bọn tao đều là những   ăn chân chính.”
Một gã khác tò mò hỏi: “Người phụ nữ đó là ai? Thị trấn  còn  mỹ nhân nào mà bọn tao  từng gặp qua ?”
DTV
Bạch Nhược Lâm  thẳng: “Là Tô Ý, chủ quán Như Ý Món Cay Tứ Xuyên.”
Nghe đến cái tên Tô Ý, đám  lập tức tỉnh táo: “Tô Ý? Đó chẳng  là vợ của Chu Cận Xuyên ? Bọn tao  dám động  cô  .”
“Chỉ vì mấy đồng bạc lẻ mà đắc tội với cô , rảnh rỗi sinh nông nổi ? Không ,  .”
Nói , bọn chúng định lôi Bạch Nhược Lâm  ngoài.
Bạch Nhược Lâm  lạnh: “ cứ tưởng các  gan to hơn,  ngờ nhiều  như  mà  dám động đến một  phụ nữ.”
“Các    ? Chu Cận Xuyên mấy ngày nay   ở doanh trại, hơn nữa cũng  chắc   về .”
“Hơn nữa,  đảm bảo chuyện  sẽ  liên lụy đến các .
Chẳng lẽ các    gần đây  một tên tội phạm bỏ trốn đến huyện  ? Chỉ cần các   giống với cách thức gây án của  là , đến lúc đó...”
Nghe Bạch Nhược Lâm  chắc nịch như , đám  tò mò hỏi: “Cô là ai? Sao  Chu Cận Xuyên   ở doanh trại,  còn  chuyện tên tội phạm bỏ trốn?”
Nói , một gã lao đến chỗ Bạch Nhược Lâm..