Bạch Nhược Lâm  đưa đến tận ga tàu, nhưng nhất quyết  chịu xuống xe.
"Phòng đợi đông  quá,     xe đợi."
Tần Vân Phong hừ lạnh: “Chính là     chung với cô."
Bạch Nhược Lâm cong môi: “Vậy  về  ,  tự  xe về."
Tần Vân Phong nghi ngờ  cô : “  hứa với Chính ủy Vương đưa cô lên xe, đừng hòng giở trò."
Bạch Nhược Lâm thấy   lạnh lùng với , cả ngày chỉ   lời cay nghiệt.
Chỉ  khoảnh khắc cầm  tờ đơn ly hôn,   mới nở nụ  thật lòng.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm tràn đầy căm hận: “Tần Vân Phong, ly hôn với , sớm muộn gì  cũng  hối hận."
Tần Vân Phong  khẩy: “Hối hận?  hối hận nhất là cưới cô, hối hận vì   sớm nhận  bộ mặt thật của cô để mà ly hôn cho xong."
Bạch Nhược Lâm trừng mắt   : “Tần Vân Phong, dù   cũng  ,   khó mà gặp ,  sẽ  cho   sự thật!"
"Anh  , ngày hôm  khi cưới,   đến cầu xin Chính ủy Vương cho chúng  ly hôn ? Anh   vì  ?"
"Anh   vì    ghét  con nhà  như  ?"
"Còn cả con tiện nhân Tô Ý nữa, chẳng lẽ     vì    hận cô ?"
Tần Vân Phong đang định xuống xe,     xuống.
Anh  cảnh giác  cô : “Muốn  gì thì , đừng  úp úp mở mở."
Bạch Nhược Lâm  lạnh: “Nói cho  , vì  là  trọng sinh, nhưng đáng tiếc là   trọng sinh  khi  động phòng với !"
" hận là   thể   sớm hơn! Bởi vì kiếp    chịu đựng đủ cái loại đàn ông hèn nhát như , chịu đựng đủ   ích kỷ giả dối và cô em gái chỉ  thêm đầu  lửa nhà !"
"Vốn dĩ,  nghĩ đời    thể  đổi,   cho  cơ hội, nhưng chính  là    trân trọng!"
"Bây giờ, gia đình chúng   tan vỡ, đời   đừng mơ tưởng đến chuyện đổi đời, đừng mơ tưởng  hưởng vinh hoa phú quý từ gia đình  như kiếp  nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-282.html.]
Tần Vân Phong càng  càng kinh hãi, trong lòng dậy sóng.
Anh  nhớ  những biểu hiện của cô   khi kết hôn, càng nghĩ càng thấy rùng .
Thấy cô  vẫn thao thao bất tuyệt kể lể chuyện kiếp , Tần Vân Phong  nhịn  quát lên: “Câm mồm, đồ điên!  sẽ  tin một chữ nào từ cô nữa!"
"Cho dù ly hôn với cô    thành  vô dụng,  cũng mặc kệ! Bất kể kiếp  thế nào, đời   cũng sẽ  dính dáng gì đến cô nữa!"
Bạch Nhược Lâm sững ,    mắng xong thì  lớn.
"Tần Vân Phong,   là  sẽ tin mà! Ha ha ha! Anh hối hận  chứ?"
"Anh   ? Kiếp    tàn nhẫn với Tô Ý như thế nào, chính  là  xúi giục cô  gả cho con trai của dì ! Anh    đó cô  sống   ? Thật thảm! Bị bán lên núi—"
Tần Vân Phong  thể  thêm nữa: “Câm miệng!   bao giờ  chuyện như ." 
DTV
"Sao   thể? Nói cũng lạ, kiếp  Tô Ý yêu  như ,   lạnh nhạt với cô , còn kiếp  Tô Ý xa cách với ,   cứ bám lấy cô ?  là đàn ông thật ti tiện!"
Thấy sắc mặt Tần Vân Phong lúc xanh lúc trắng, sắp sửa nổ tung.
Bạch Nhược Lâm  thể  hả hê.
Tần Vân Phong lập tức xuống xe, lôi cô  xuống theo.
Sau đó,  đẩy cô   phòng đợi, tận mắt  cô   trong, lúc  mới   rời khỏi nhà ga.
Trên đường , Tần Vân Phong  ngừng nghĩ về những lời Bạch Nhược Lâm  .
Anh  nhớ  tất cả những gì  xảy  giữa hai .
Cuối cùng,  takinh hoàng nhận , những gì Bạch Nhược Lâm   thể là sự thật!
Vậy chẳng lẽ Tô Ý cũng trọng sinh?
Nếu , tại  kiếp  cô   lạnh nhạt với  như ?
Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong nhấn ga lao xe .