Mãi đến hôm nay, Tần Vân Phong  việc bận nên về muộn, cô   tự  đến nhà ăn lấy cơm, lúc  mới    bàn tán.
Vừa   Tô Ý và Chu Cận Xuyên  công khai là đối tượng của , cô  tức giận đến mức suýt chút nữa hất đổ cả khay cơm  mới lấy.
Cô  cố kìm nén cơn giận cho đến khi về đến nhà, lúc  mới hất tung tất cả bát đĩa xuống đất cho hả giận.
Tần Vân Phong  về đến nhà,   thấy tiếng động lớn phát  từ trong phòng.
Anh  còn tưởng cô   ngã, vội vàng chạy .
Vừa bước  cửa,     thấy Bạch Nhược Lâm tóc tai bù xù, giống như một  điên đang đập phá đồ đạc.
Anh  cau mày tỏ vẻ khó chịu: "Cô  phát điên cái gì nữa ?!"
Bạch Nhược Lâm đang tức giận,   thấy giọng  của Tần Vân Phong thì lập tức dừng .
"Anh về  đấy ? Không    hôm nay về muộn ?"
Tần Vân Phong mím môi: " lo lắng cô ở nhà một   chịu ăn cơm tử tế, nên mới về sớm một chút,  ngờ ngày nào cô cũng ở nhà như  ?"
Bạch Nhược Lâm  giả vờ ngoan ngoãn mấy ngày nay, cũng   vì chuyện  mà đổ sông đổ bể, bèn : "Không  gì, chỉ là hôm nay tâm trạng em    lắm, em cảm thấy  mang thai xong thì   nhiều, tâm trạng cũng thất thường."
Tần Vân Phong im lặng một lúc: "Vậy ngày mai  đưa cô đến bệnh viện khám xem ?"
Bạch Nhược Lâm   đến chuyện  bệnh viện, vội vàng xua tay: "Không cần , em  gọi điện thoại hỏi bạn em là bác sĩ ở Kinh Thị ,    phụ nữ mang thai tâm trạng thất thường là chuyện bình thường, hơn nữa dạo  em còn  ốm nghén, ăn uống  ngon miệng, tâm trạng cũng  ,     cả,  là chờ  hết bận mấy hôm nữa  chúng  đến bệnh viện huyện khám cũng ."
Tần Vân Phong  cô  với ánh mắt nghi ngờ: "Cô  bạn là bác sĩ ở Kinh Thị ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-274.html.]
Bạch Nhược Lâm gật đầu lia lịa: "Anh  quen  ."
Nói xong, cô  vội vàng đổi chủ đề: "Vân Phong, dạo  em thèm ăn cay quá,    thị trấn mới mở một quán ăn Tứ Xuyên,  là tối mai chúng   ngoài ăn ?"
Tần Vân Phong chứng kiến Bạch Nhược Lâm chủ động đề nghị  đến trấn  thưởng thức món cay Tứ Xuyên, bèn dò xét cô: “Cô   gì  ?”
Bạch Nhược Lâm giả vờ ngơ ngác: “Biết gì cơ? Anh  quán món cay Tử Xuyên  ? Chỉ là hôm nay lúc  lấy cơm ở nhà ăn, em vô tình    nhắc đến vài câu.”
Tần Vân Phong mím môi: “Vậy cô   quán món cay Tứ Xuyên  là do Tô Ý mở ?  khuyên cô  nhất đừng kiếm chuyện, hiện giờ đang mang thai thì nên ở nhà tĩnh dưỡng cho , đừng  tìm phiền phức.”
Lòng Bạch Nhược Lâm chợt lạnh, cô  nhạt: “Em  chứ,  chỉ  quán cơm là do cô  mở, em còn   ngày khai trương cô   mời  nhiều bạn bè đến dùng thử.
Chẳng   vẫn luôn coi cô  như em gái  ? Cùng quê với ,    thấy mời ?”
Nói , cô  đ.â.m thêm một nhát: “Hay là,   từng  ý định đến thăm cô ?”
Tần Vân Phong siết chặt nắm tay, im lặng hồi lâu mới lẩm bẩm: “Đến cũng , dù  cô  mở quán cơm, chúng  là  quen đến ủng hộ cũng là lẽ thường tình.
DTV
   , đừng kiếm chuyện.”
Thấy   đồng ý, Bạch Nhược Lâm lập tức vui vẻ nhận lời: “Yên tâm , em chỉ là đột nhiên  ăn cay thôi,   đổi món một chút sẽ   ốm nghén, em nào dám kiếm chuyện chứ.”
Nói xong, Bạch Nhược Lâm liền đặt tay lên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt thoáng hiện tia  lạnh.
Chiều hôm .
Tần Vân Phong   bộ đội về thì Bạch Nhược Lâm  trang điểm lộng lẫy, ăn mặc chỉnh tề chờ sẵn trong nhà..