Lý Kiến Quốc  xong ngẩn  : “Em, em Tô, đây là bí quyết pha chế nước sốt của em,  em  thể  thẳng cho , còn bảo  ghi ?”
Tô Ý  xong cũng ngẩn ,  đó  : “Anh Lý, em   Chu kể chuyện  đây hai  cùng   chiến trường,  thật,   chọn   chính xác, dùng  thì  nghi ngờ, nghi ngờ thì  dùng.”
“Hơn nữa, hôm qua lúc  xào rau, Thiên Hoa luôn  cạnh xem,   những   gì, mà khi   hỏi,  đều kiên nhẫn giải đáp từng chút một, Thiên Hoa còn trẻ,   còn  nhờ  chỉ dạy nhiều hơn.”
Lý Kiến Quốc  xong vội vã đáp ứng, trong lòng  khỏi bội phục cô gái  mặt.
Ban đầu, khi Chu Cận Xuyên đến tìm ,  còn  hiểu ý định của Chu Cận Xuyên.
Sau khi     là đối tượng của   mở quán ăn,  còn là một cô gái mới ngoài hai mươi,  chỉ nghĩ là    đầu tiên  đối tượng, nhất thời đầu óc  tình yêu  cho mê .
Hôm qua gặp , quả thật  xinh , nhưng cách  việc  nhanh nhẹn, suy nghĩ thấu đáo, đối nhân xử thế  hào phóng, lúc   mới vơi  phân nửa nghi ngờ.
Đồng thời cũng khó  thể tin  một cô gái trẻ như    thể nấu  những món ăn ngon như thế.
Hôm nay tận mắt chứng kiến mới phát hiện, tài nấu nướng của cô gái  còn hơn cả .
Vậy mà ngay cả bí quyết pha chế nước sốt cũng thoải mái  cho .
Nghĩ đến đây, Lý Kiến Quốc  khỏi hổ thẹn vì sự nghi ngờ của   đó, đồng thời cũng yên tâm hơn.
Sau    việc thật  ở đây,  bảo vệ  quán ăn !
Ba  đang bận rộn trong bếp.
Từ Tiểu Cần  cùng chị Mai quét dọn, kiểm tra kĩ lưỡng từ sảnh tầng một đến các phòng riêng  tầng hai.
Bát đĩa, đũa, cốc chén dùng để tiếp khách buổi tối đều   chuẩn  sẵn sàng.
Vừa chập tối, Chu Cận Xuyên  bế con gái, cùng với tấm biển hiệu    xong từ hôm qua đến.
Nghe thấy tiếng động, Tô Ý vội vàng từ trong bếp   xem: “Sao   đến sớm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-271.html.]
Chu Cận Xuyên  dỗ con gái trong lòng,  : “Xong việc ở đơn vị ,  đến giúp em.”
Nói ,  định bắc thang lên treo biển hiệu giúp cô.
Tô Ý vội vàng bê ghế cho  trèo lên.
DTV
Hai   treo biển hiệu xong thì Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân cũng đến.
Tô Ý  đầu   : “Chào mừng, chào mừng, hai  cũng đến sớm đấy!”
Lục Trường Chinh  ha hả : “Nói về sớm thì cũng  bằng lão Chu đây, nào, cho  xem quán cơm  tên là gì đây?”
Tạ Tiểu Quân    : “Như Ý Món Cay Tứ Xuyên,  dễ , cũng dễ nhớ.”
Lục Trường Chinh  chăm chú một lúc  nháy mắt,  đó  ha hả: “Hai chữ ở giữa, một chữ Ý, một chữ Xuyên, sợ  khác   hai  là một đôi ,  là đổi thành Ý Xuyên Món Cay Tứ Xuyên quán cho .”
Chu Cận Xuyên khịt mũi: “Không  việc gì thì  sách nhiều , đừng  suốt ngày nhận  vài chữ là đủ.”
Nói ,   kéo Tô Ý  trong: “Đừng để ý đến lão Lục,   cố ý trêu em đấy.”
Tô Ý  gật đầu,  theo Chu Cận Xuyên  trong.
Lục Trường Chinh tự chuốc lấy sự nhàm chán, chỉ  hai  oán trách: “Có ai tiếp khách như  , thôi, Tiểu Quân,  dẫn   gặp Lý Kiến Quốc.”
Nói xong,   thẳng  bếp.
Lâu ngày  gặp, hai  đều  vui mừng.
“Được đấy, Lý Kiến Quốc, ngày thường ở gần  mà gọi mãi  chịu ,   lão Chu gọi một tiếng là  đến ngay.”
Lý Kiến Quốc  : “Doanh trưởng Lục, ,  đó là  thiển cận,   sẽ  như  nữa!”
Lục Trường Chinh hài lòng gật đầu: “Được ,    sẽ thường xuyên đến,  em chúng   gặp gỡ thường xuyên.”
“Được!”