Hai ngày nay, Chu Cận Xuyên   lo chuyện quân đội,   chăm sóc con cái, mỗi ngày còn cố gắng rút thời gian đến quán hỗ trợ.
Hôm nay  còn đặc biệt xin nghỉ để  thuyết phục Lý Kiến Quốc đến giúp đỡ.
Không chỉ ,  còn tự  chạy đến thị trấn  biển hiệu.
Nghĩ đến việc    những việc đó vì , Tô Ý càng thêm áy náy.
Bởi vì cô  rõ, bận rộn  lẽ chỉ là cái cớ.
Trong sâu thẳm đáy lòng, cô  nhân lúc bận rộn để bản  quên  sự  vui   với Chu Cận Xuyên.
Hình như cô đang trốn tránh hiện thực kết hôn từ tận đáy lòng.
Nghĩ đến đây, Tô Ý  khỏi thở dài.
Ban đầu cô nghĩ  sẽ  bao giờ  kẻ đào ngũ, nhưng  nhắc đến chuyện yêu đương, cô  trở thành  nhút nhát.
Có lẽ là vì quá để tâm, cũng lo lắng tình cảm hai   mới xác định  đủ mạnh mẽ để chống đỡ sự xem xét kỹ lưỡng từ phía nhà họ Chu.
 nếu  chọn ở bên , những vấn đề  sớm muộn gì cũng  đối mặt, chỉ là vấn đề thời gian.
Cô  , chỉ sợ là khiến Chu Cận Xuyên âm thầm  tổ thương  ít.
Nghĩ , Tô Ý liền bước nhanh hơn, hy vọng  thể về nhà sớm một chút.
Nếu  thể, cô hy vọng  vẫn  ngủ, ít nhất  thể gặp mặt  chuyện một chút, dù chỉ là câu chúc ngủ ngon cũng .
Tô Ý  dần thành chạy chậm,  rẽ  con đường nhỏ dẫn đến khu tập thể, cô bỗng  thấy một bóng  quen thuộc ở phía xa.
Tô Ý dừng bước  kỹ, bóng   tuy mờ ảo nhưng nhờ ánh sáng yếu ớt,  thể   hình dáng đại khái.
 cô vẫn nhận  ngay lập tức - đó là Chu Cận Xuyên.
DTV
Trong lòng đang nghĩ đến , giây tiếp theo  bất ngờ  thấy  bằng xương bằng thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-267.html.]
Vốn dã còn chút phiền muộn trong lòng lập tức tan biến thành muôn vàn ngọt ngào, Tô Ý vội vàng chạy về phía .
Chu Cận Xuyên thấy cô   nhanh như , cũng vội vàng bước nhanh hơn.
Vừa đến  mặt, Tô Ý   nhịn  mỉm  hỏi: “Sao    đây?"
Chu Cận Xuyên cũng cúi đầu  cô : “Trời tối, đường   tối,  sợ em một  về nhà  an , nên đưa hai đứa nhỏ về nhà xong liền   đây, vốn tưởng  đợi một lúc,  ngờ em về nhanh ?"
Tô Ý  giải thích nhiều, trực tiếp khoác tay , hôn lên má  một cái thật tình cảm.
Chu Cận Xuyên ngây   im,  cô với vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Nhìn thấy Chu Cận Xuyên cử  im, Tô Ý  chút ngại ngùng: “Sao    nữa?"
Chu Cận Xuyên nắm tay cô: “Hôm nay  cảm thấy em  khác."
Tô Ý mím môi : “Anh  thích ?"
Chu Cận Xuyên giả vờ bình tĩnh  xung quanh, họ nhẹ một tiếng : “Ở ngoài đường vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút."
Tô Ý  , bĩu môi buông tay  .
Ai ngờ giây tiếp theo   Chu Cận Xuyên nắm : “ mà   quan sát , xung quanh   ai,  tính là ngoài đường."
Nói xong,  nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Sao hôm nay em vui ?"
Tô Ý cong môi : “Công việc ở quán cơm cuối cùng cũng xong , đương nhiên là vui , hơn nữa  còn đến đón em, em càng vui hơn, vì nãy  đường về em còn đang nghĩ   tối nay  gặp     ngờ giây tiếp theo   thấy  ."
Chu Cận Xuyên tâm hoa nộ phóng: “Em  gặp ? Em  giận  ?"
Tô Ý ngẩn  một chút: “Em vì   giận ? Khoảng thời gian  em bận việc quán cơm nên lơ là ,  cũng  hề giận em."
Tô Ý  thổ lộ hết tâm tư của , phát hiện    cũng  khó như trong tưởng tượng.
Lại nghĩ đến sự quan tâm và chăm sóc của Chu Cận Xuyên dành cho  trong  thời gian , cô  khỏi cay sống mũi,    : “So với , em thấy   xứng  bạn gái !".