Bóng lưng của bốn  càng lúc càng xa, từ đầu đến cuối Tần Vân Phong vẫn  im một chỗ , dù thế nào cũng  dám tin những chuyện  mắt.
Vậy mà tất cả đều là thật.
DTV
Sau khi đến thị trấn, Tô Ý và Chu Cận Xuyên cùng   dọc theo con phố chính,    ngắm,  đề ý những cửa hàng hai bên đường.
Lúc , chợ của thị trấn  mở cửa buôn bán, hai bên đường cũng   nhiều  bày bán hàng rong, nhưng những cửa hàng cho thuê   ít.
Có lẽ là do mới bắt đầu,    nắm bắt  tình hình kinh doanh  , nên cũng  dám đầu tư quá nhiều.
Hơn nữa, thời buổi  cũng   trung gian môi giới,  thuê nhà, thuê cửa hàng chỉ  thể tự  tìm hiểu.
Chu Cận Xuyên đưa    dạo một lúc,  đó dừng   một quầy hàng bán kẹo hồ lô, mua cho mỗi đứa trẻ một xiên.
Vừa trả tiền,   hỏi  bán hàng xem   chỗ nào cho thuê cửa hàng .
Vừa  chuyện,    những xiên kẹo  giá,  đó cẩn thận chọn một xiên đưa cho Tô Ý.
Tô Ý  kịp phản ứng,    nhét  tay.
Thấy  vẫn đang hỏi han, cô ngoan ngoãn  cạnh hai đứa trẻ ăn kẹo.
Một lúc , mặc dù  hỏi  một chỗ, nhưng đến nơi xem thì   ưng ý lắm.
 lúc Tô Ý đang lo lắng, thì bỗng  thấy bên đường   gọi tên .
Cô ngạc nhiên  sang, thấy tiếng gọi đó  mà phát  từ bên ngoài phòng bảo vệ của bến xe.
Cô lập tức nhớ đến bác bảo vệ mà  quen  khi bán trứng  ở cổng bến xe lúc , thế là vội vàng chạy tới,  chúc mừng năm mới ông .
Đối phương  ấn tượng  sâu sắc về Tô Ý: “Cô bé, cuối cùng cháu cũng đến, bác đang định tìm cơ hội  với cháu đây, dạo  ở cổng bến xe bọn bác   nhiều  bày bán đồ ăn lắm, cháu mau   bán trứng  , bác giữ chỗ cho cháu.”
“Mấy   đây từng ăn trứng  của cháu, mỗi  đến đây đều hỏi bác,   thấy cháu đến bán trứng  nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-245.html.]
Nghe , Tô Ý  khỏi mỉm  ngọt ngào,  ngờ  lâu như   mà vẫn còn  nhớ đến chuyện cô bán trứng .
“Bác,   cháu  bán trứng nữa , cháu định kinh doanh thứ khác.” 
Bác bảo vệ đang định hỏi cô kinh doanh gì,  ngẩng đầu lên   thấy  đàn ông  bên cạnh Tô Ý, thế là lập tức bỏ qua việc hỏi.
“Đây là chồng cháu ? Trông tuấn tú thật đấy!”
Tô Ý  đầu   đàn ông   ông lão khen tuấn tú, cô ngượng ngùng gật đầu: “Là bạn trai cháu.”
Nghe , ông lão  nhịn  liên tục khen ngợi vài câu.
“Chàng trai trẻ  lắm, trông   tinh thần.”
Chu Cận Xuyên  khen cũng ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, đưa tay  bắt tay chào hỏi ông lão.
Mặc dù ngoài mặt  chỉ  nhẹ, nhưng thật  trong lòng  vui như mở hoa.
Lúc , khi Tô Ý  với  là tạm thời  công khai,  còn cảm thấy  hụt hẫng, tủi .
 mấy ngày nay,  nhận , đối với những   thiết, Tô Ý  hề  ý định giấu diếm.
Đặc biệt là hôm nay,  mặt  ngoài, cô  thản nhiên thừa nhận như ,  càng vui mừng hơn.
Anh cũng tiện thể trò chuyện với ông lão.
Trong lúc  chuyện, ông lão bỗng nhiên cung cấp cho  một thông tin hữu ích.
“Ngay đối diện bến xe của chúng   một căn nhà hai tầng  sân, nhà đó mới xây  vài năm,   con trai nhà đó  ăn phát đạt  tỉnh, giờ  đón cả gia đình lên tỉnh cùng kinh doanh, nên căn nhà  bỏ trống.”
Tô Ý  theo hướng tay ông lão chỉ, trong lòng vô cùng hài lòng: “Thật sự  cho thuê lâu dài ?”
“Còn giả  nữa , sáng nay con trai nhà đó  lái xe tải về, đang dọn đồ đạc đấy,   chiếc xe đó là do   buôn bán ở miền Nam kiếm , bọn bác đều chạy  xem đấy.” 
Nghe , Tô Ý cảm thấy khá tin tưởng, cô  đến đó xem thử.