Những năm , vốn dĩ Tô Đại Hải đều đưa vợ con cùng về quê ăn cơm đoàn viên.
 năm nay, do vợ  và  nhà vẫn luôn bất hòa,   đành ở  thành phố ăn Tết cùng ba  vợ.
Trong lòng đang áy náy với ba , đột nhiên nhận  điện thoại của Tô Ý, cứ tưởng là  nhà đến, nào ngờ   tin nhà  trộm.
Tô Đại Hải sững sờ: "Lại  trộm? Nhà chúng  còn gì đáng để trộm nữa?" 
Tô Ý khẽ nhếch môi: "Anh cả,  về là , đúng , còn một chuyện nữa,  chuẩn  tâm lý  ."
Tiếp đó, Tô Ý  cho    chuyện nhà họ Tôn đến tìm, kết quả cả làng phát nhiện Tô Nhị Cường và Tôn Đại Hữu xx.
"Tóm  hiện trường lúc đó là như , còn hai  bọn họ nghĩ gì thì em cũng  ,  tự về hỏi bọn họ , bây giờ tức giận đến nỗi ngay cả nước cũng  uống nổi nữa ."
Tô Đại Hải  xong mà đầu đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy tất cả những chuyện   vượt xa khả năng nhận  của .
Mãi một lúc    mmới phản ứng : "Vậy bây giờ em đang ở  gọi điện thoại cho ?"
Tô Ý khựng : "Quên   với , hộ khẩu của em  chuyển  , em gọi điện chỉ là để báo cho  một tiếng về trong chuyện nhà thôi, ngôi nhà đó em sẽ   trở về nữa."
Nghe Tô Ý   rời , giọng  của Tô Đại Hải cao lên mấy tone: "Sao em  thể bỏ   lúc ? Vậy bao nhiêu chuyện trong nhà   ?"
Tô Ý  xong  khỏi  lạnh: "Bình thường lúc yên  thì  đến lượt em, bây giờ gặp chuyện khó khăn   thể thiếu em?"
"Tô Đại Hải, hy vọng đây là  cuối cùng chúng   chuyện,   dù  chuyện gì cũng  cần liên lạc nữa."
Nói xong, cô dứt khoát cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại của Tô Đại Hải, Tô Ý  cầm điện thoại lên.
Lần , cô định gọi cho Chu Cận Xuyên,  với  rằng  việc của   giải quyết xong sáng sớm mai sẽ lên tàu trở về.
Chuông điện thoại  reo lên một tiếng, tim Tô Ý cũng theo đó mà thắt .
Vừa nghĩ đến việc sắp   thấy giọng  của Chu Cận Xuyên, cô  cảm thấy  chút hồi hộp.
Nhanh chóng xâu chuỗi  những lời   trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-232.html.]
Cho đến khi chuông điện thoại reo hết   đến  khác, vẫn   ai bắt máy.
Tô Ý  cam tâm bấm  gọi , kết quả vẫn như cũ.
Trong lòng cô  khỏi lộp bộp một tiếng, Chu Cận Xuyên và bọn trẻ đều   ở nhà,  thể    ?
Tô Ý nhanh chóng nghĩ ngợi, nhớ  chị Diêu từng  năm nay sẽ ở  đơn vị ăn Tết,  về quê.
Thế là cô  gọi đến điện thoại của nhà chị Diêu.
Điện thoại  kết nối, hai  vui vẻ hỏi han  vài câu .
Tô Ý cũng chúc Tết cả nhà chị Diêu.
Sau , cô thuận miệng   chuyện  gọi điện thoại cho nhà bên cạnh nhưng  ai  máy.
Chị Diêu  xong vội vàng giải thích: “Đoàn trưởng Chu và bọn trẻ  ngoài , mấy ngày  mà  thấy về nữa!"
DTV
Tô Ý nín thở: "Mấy hôm   về?"
Chị Diêu ừ một tiếng: " ,  là đưa bọn trẻ  ngoài chơi."
Tô Ý ậm ừ,  đó  lúng túng  thêm vài câu  cúp máy.
Ra khỏi đó, Tô Ý lang thang vô định  đường phố, trong lòng cô cứ lo Chu Cận Xuyên   , liệu  gặp  nguy hiểm gì .
 nghĩ đến  thủ của Chu Cận Xuyên,  lẽ cũng  đến nỗi?
Chẳng lẽ    khi rời khỏi đây, bọn họ thật sự  đến gần đây để chơi ?
Hoặc là...
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Tô Ý bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Chu Cận Xuyên căn bản  từng rời !
Lúc , khi cô đảm bảo sẽ lên tàu trở về  sáng mùng một, vẻ mặt của Chu Cận Xuyên lúc đó  chút   bình thường lắm..