Tô Ý cũng    gì, dù  đây là  đầu tiên cô thấy Chu Cận Xuyên tặng quà cho  khác.
Thấy Chu Cận Xuyên  vẻ   chuyện riêng với Tô Ý, trưởng thôn   sẽ  bộ về làng.
Trước khi , trưởng thôn còn dặn dò Chu Cận Xuyên: "Con bé Tô Ý,   nó từ nhỏ, là một đứa trẻ ngoan,   đến đơn vị , mong đoàn trưởng Chu Chiếu cố nhiều hơn."
"Con bé   khổ, từ nhỏ    ba  yêu thương, từ nhỏ   bắt nạt, cơm cũng   ăn no..."
Nói đến đây, trưởng thôn cũng  chút nghẹn ngào,   tiếp : "Tóm , xin nhờ !"
Cổ họng Chu Cận Xuyên cũng nghẹn đến khó chịu, chỉ ừ một tiếng, coi như  đồng ý.
Đợi trưởng thôn  khuất, Chu Cận Xuyên  lên xe,  gọi ba : "Lên xe , chúng  đến thành phố ăn cơm."
Lúc nãy, ở bàn tiệc, bọn họ chỉ lo ầm ĩ, thật sự  ăn  miếng nào.
Tô Ý vội vàng dẫn hai đứa trẻ lên xe từ phía , nào ngờ Chu Cận Xuyên   đầu  cô: "Em lên   ."
Tô Ý  dám từ chối, sững  một lúc,   lên ghế phụ.
Trên đường , Tô Ý thấy bầu  khí  trầm lắng, thế là chủ động  : " thật sự  ngờ các   đến đây, lát nữa đến thành phố,  ăn gì,  mời các , nhưng ở đây cũng   chỗ nào vui chơi."
Tô Ý  mấy câu, thấy Chu Cận Xuyên   gì, thế là nhỏ giọng hỏi: "Đoàn trưởng Chu,    trách   liên lạc với các  ? Thật ,  nghĩ  khi giải quyết xong  chuyện mới gọi điện thoại cho các ."
Nghe , lúc  Chu Cận Xuyên mới  đầu  cô: "Nếu bọn   đến, em định  gì?"
Tô Ý  gượng: " tự  cách."
Nói xong, cô kể  kế hoạch của  cho  .
Chu Cận Xuyên  xong,   gì, một lúc  mới thở dài: "May mà bọn  đến, kế hoạch của em   đáng tin cậy chút nào, sắp Tết , em   mà tìm  tố cáo? Lỡ như  khi em tố cáo thành công, bọn họ  nghĩ cách để..."
Nói đến đây, Chu Cận Xuyên cũng   tiếp  nữa.
Anh cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi.
Đồng thời,  cũng thầm cảm thấy may mắn vì   đến kịp, nếu ,  thật sự  dám nghĩ đến hậu quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-222.html.]
Tô Ý thầm nghĩ,    gian, cho dù  bỏ thuốc   trói, cô cũng  cách thoát .
Cho nên trong  bộ kế hoạch, cô chỉ nghĩ cách đối phó với bọn họ, mà  nghĩ đến sự an  của bản .
Mấy ngày nay, cô ngày nào cũng  đấu trí đấu dũng với bọn họ.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Dù  cũng  thể trông cậy  ai, một  cô cũng quen , cũng  thấy  gì to tát.
 hôm nay, Chu Cận Xuyên đến, cô mới hiểu  cảm giác   khác quan tâm, lo lắng.
Đặc biệt là  khi  những lời Chu Cận Xuyên  , cô bỗng dâng lên một nỗi ấm ức vô cớ.
Mấy ngày nay, cho dù gia đình  bắt nạt cô thế nào, cô cũng đều tỏ  thờ ơ.
 hai câu  của Chu Cận Xuyên suýt nữa  khiến cô rơi nước mắt.
Tô Ý cố kìm nén nước mắt,  rạng rỡ: "Sao các   đến đây? Chẳng lẽ thật sự là đến dự tiệc cưới ?"
Nghe cô hỏi , Chu Cận Xuyên vội vàng ho khan, giải thích: "Là hai đứa trẻ nhớ em, ở khu tập thể cũng   việc gì, nên đến đây xem em thế nào."
Vừa dứt lời, Diệp Noãn Noãn  phía   thêm: "Chú cũng nhớ chị."
Tô Ý  thấy tai Chu Cận Xuyên đỏ bừng.
Cô  nhịn  bật .
Chu Cận Xuyên liếc  cô: "Cười cái gì?"
DTV
Tô Ý cũng  ngại ngùng: "Không  gì."
Đến huyện, bọn họ  nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Vừa ăn xong, Chu Cận Xuyên khuyên nhủ Tô Ý: "Em  về với bọn  , dù  hộ khẩu cũng  chuyển ."
Tô Ý suy nghĩ một chút, lắc đầu: " vẫn còn việc   xong."
Chu Cận Xuyên thở dài: "Vậy em  cho   là việc gì,    giúp em."