Chu Cận Xuyên mím môi: "Hôm nay  là 28 Tết , bây giờ  chắc vẫn còn kịp, đúng lúc  cũng  , tiện thể đưa ông ."
Nghe   , trưởng thôn sững , cho rằng  chỉ thuận miệng  thôi.
  kỹ, vẻ mặt nghiêm túc và chắc chắn của    giống như đang đùa.
Ông vội vàng đồng ý: "Được, ,  về lấy đồ,  với  ngay."
Thấy Tô Ý định  theo vị lãnh đạo  và trưởng thôn đến xã, Trương Quế Lan nháy mắt  hiệu cho Tô Hưng Phát ngăn cản.
Tô Hưng Phát   dám ngăn cản.
Trương Quế Lan tức  chết, thế là bảo Tô Nhị Cường  ngăn cản.
Tô Nhị Cường còn  kịp mở miệng,   ánh mắt cảnh cáo của Chu Cận Xuyên dọa cho sợ hãi.
Nhìn thấy Tô Ý lên xe,  nhà họ Tô chỉ  thể trừng mắt .
Những  đang ăn cỗ, ban đầu cứ tưởng vị lãnh đạo  chỉ đến chúc mừng Tần Vân Phong.
Bọn họ còn thắc mắc    mang theo quà mừng?
Lúc , thấy  đưa Tô Ý và trưởng thôn , bọn họ mới chợt hiểu .
"Sao   cảm thấy vị lãnh đạo  đến đây là để bênh vực Tô Ý?"
" cũng thấy , vị lãnh đạo đó đối xử với Tô Ý  quá.”
Vợ của trưởng thôn  thấy, lên tiếng bênh vực: "Mọi  đừng  bậy, con bé Tô Ý  đáng thương, hôm nay nếu   vị lãnh đạo  đến, chắc chắn nó sẽ  hai nhà  ép chết."
Nghe ,   đều gật đầu, cảm thấy con bé Tô Ý  thật sự  đáng thương.
Bây giờ, nếu thật sự  thể chuyển hộ khẩu khỏi nhà họ Tô,  đơn vị,   nó sẽ  còn  lo lắng nữa.
Tô Ý lên xe,  giữa Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.
Trên đường , hai đứa trẻ líu lo  chuyện với cô, Tô Ý cũng luôn mỉm  đáp lời.
 thỉnh thoảng, cô vẫn lén   gương chiếu hậu.
Chỉ thấy Chu Cận Xuyên nghiêm túc lái xe, mặc dù biểu cảm  khác gì ngày thường.
  cô  cảm thấy   vẻ tức giận?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-221.html.]
Đến xã, Chu Cận Xuyên xuống xe, gọi điện thoại.
Trong lúc đó, Tô Ý hỏi Diệp Tiểu Vũ: "Chị thấy chú Chu hình như  vui  ?" 
Diệp Tiểu Vũ cũng lập tức gật đầu: "Chắc chắn là  vui , chị Tô chịu uất ức nhiều như , chắc chắn chú Chu tức c.h.ế.t mất!"
"Lúc nãy, khi bọn em  đến đầu làng   thấy tiếng cãi  ầm ĩ, chú Chu lập tức bỏ bọn em , chạy đến đó ."
Tô Ý sững , cô  ngờ là như .
Chu Cận Xuyên gọi điện thoại xong, cùng trưởng thôn  thẳng đến phòng quản lý hộ khẩu.
Đến nơi,  phụ trách đang  điện thoại của  khác.
Chỉ  thấy ông  cứ lặp  lặp  “Vâng,   ”.
Cúp máy xong,   mấy  đến  thủ tục chuyển hộ khẩu, ông  yêu cầu xem giấy tờ.
Nhìn thấy tên  giấy tờ, ông   hỏi han gì, cấp giấy chứng nhận chuyển  và đóng dấu.
Trưởng thôn ngây , vốn dĩ  đường , ông   chuẩn  sẵn một bụng lời để năn nỉ.
Không ngờ một câu cũng  cần dùng đến?
Tô Ý  tình hình, trong lòng lập tức hiểu .
[Lúc nãy   gọi điện thoại là để nhờ  giải quyết chuyện  ?]
Cô nhớ Chu Cận Xuyên là  ghét nợ ân tình nhất, ghét  cửa sa nhất,  mà vì cô,   phá lệ hết   đến  khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Ý lập tức trào dâng nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Có điều chuyển hộ khẩu thuận lợi, Tô Ý vẫn  vui mừng.
Khi bọn họ về đến  xe, Chu Cận Xuyên lấy  hai chai rượu Mao Đài từ trong cốp xe đưa cho trưởng thôn.
"Trưởng thôn, cảm ơn ông về chuyện lúc nãy! Chút quà mọn!”
Trưởng thôn vội vàng xua tay từ chối: " cũng chẳng giúp  gì,  dám nhận ."
DTV
Chu Cận Xuyên nhét chai rượu  tay ông: "Nên nhận,  thời gian , Tô Ý cũng  phiền ông,   chắc còn  nhờ ông giúp đỡ."
Trưởng thôn từ chối vài ,  cũng nhận lấy.
Ông   với Tô Ý: "Lãnh đạo của cháu thật khách sáo!"