Đến khi chuyện xảy  với chính , bọn họ mới  đau.
Hai  cãi  ầm ĩ  đường, cuối cùng Tô Ý  chịu nổi nữa: "Ba,  cả, chúng  đừng  ở đây  nữa, mau về nhà thôi! Mẹ và hai   còn   chuyện  nữa đó!"
Nếu ,   sẽ náo loạn đến mức nào!
Tô Hưng Phát cũng lập tức nghĩ đến điều , sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Đại Hải,  là con  cùng ba về nhà , lỡ như  con tức giận đến ngất xỉu, nếu  con ở đó, còn  thể khuyên nhủ bà ."
Tô Đại Hải  bất lực, nhưng cũng chỉ  thể đồng ý.
Thế là,   lập tức chạy  ngoài, gọi điện thoại cho Vương Phương,  đó dắt xe đạp .
Ba  cùng  đạp xe về nhà.
Vừa đến đầu làng, từ xa  thấy Trương Quế Lan, Tô Nhị Cương và Tô Tam Hổ chạy như bay đến.
Không  lý do nào khác, ba  bọn họ đều  Tô Hưng Phát đến huyện  gì.
Nhìn thấy chiếc nồi sắt  xe, bọn họ  là tiền  đến .
Sao  thể  vui mừng?
Tô Tam Hổ chạy nhmanh nhất: "Ba, ba mua thịt ?"
Khi ba  đến gần, thấy Tô Đại Hải cũng về cùng.
Trương Quế Lan vui mừng : "Đại Hải cũng về  ,  , tối nay đừng  nữa, ở nhà ăn thịt hầm."
Vừa dứt lời, bà    thấy Tô Ý nhảy xuống từ yên  xe đạp của Tô Đại Hải.
Trương Quế Lan lập tức đổi giọng: "Sao mày cũng ở đây?!"
Tô Ý giả vờ hào hứng: "Con đến huyện tìm  cả, nào ngờ  gặp ba cũng đến tìm  cả,  đó bọn con cùng đến đồn công an,   cùng  về!"
"Đồn công an?" Vừa  thấy ba chữ đồn công an, trong lòng Trương Quế Lan  khỏi cảm thấy bất an.
Lại thấy sắc mặt Tô Hưng Phát còn khó coi hơn cả lúc ba  chết, cúi gằm mặt,  dám  gì.
Bà  càng  dự cảm chẳng lành.
Bà  vội vàng truy hỏi: "Các ông   việc gì, đến đồn công an  gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-212.html.]
Đối mặt với câu hỏi của Trương Quế Lan, Tô Hưng Phát cúi gằm mặt,  dám  gì.
Tô Đại Hải cũng    mở lời như thế nào.
"Mẹ, về nhà  ."
Trương Quế Lan tức giận, trừng mắt  Tô Ý: “Mày  , rốt cuộc là chuyện gì?"
Tô Ý khó xử: "Ba,  cả, chuyện lớn như , giấu cũng  giấu ,  là mau  cho   !"
Nói xong, cô kể  chuyện Tô Hưng Phát  cướp ví, mất tiền  đường.
"Cái gì?!" Mới   một nửa, Trương Quế Lan   nhịn  hét lên: "Bị cướp? Mất hết tiền ?!"
Tô Hưng Phát  phịch xuống đất, hai tay túm tóc, vẻ mặt đau khổ : " , mất hết , chỉ mua  một cái nồi sắt, còn  mất hết!"
Trương Quế Lan tức giận  lao đến đánh ông : "Ông già c.h.ế.t tiệt , ông   gì nên hồn hả, bảo ông  mua nồi mà cũng để mất hết tiền!"
Tô Ý cũng thở dài: "Chứ còn gì nữa, 1.000 tệ lận mà, chỉ mua  một cái nồi sắt! Túi còn  kịp ấm!"
Trương Quế Lan đ.ấ.m đá Tô Hưng Phát một hồi, vẫn  hả giận, bà    đầu chỉ  mặt Tô Ý, chất vấn: "Sao mày   1.000 tệ? Có  là  mày lấy  ?"
DTV
Tô Ý  lạnh: "Lúc ba  cướp, con đang ở nhà máy dệt với  cả!"
Tô Đại Hải cũng gật đầu: " , lúc đó, Tiểu Ý ở chỗ con,  cướp ví tiền là một gã to con, cho dù   tức giận cũng  thể  bậy như .”
Trương Quế Lan khinh bỉ: "Sớm  xảy , muộn  xảy ,  đúng lúc con nhỏ  về thì xảy  chuyện, tao  trách nó thì trách ai?"
Tô Ý tức giận đến bật : "Rõ ràng là ba tự mang theo nhiều tiền,   cất kỹ, lúc mua đồ còn khoe khoang, để   để ý, liên quan gì đến con?"
Cô chỉ  việc nghĩa,  để tiền rơi  tay  ngoài mà thôi!
Trương Quế Lan mắng đến mệt mỏi,  phịch xuống đất, gào  thảm thiết.
Thấy 1.000 tệ mất hết, Tô Nhị Cường cũng  nhịn  tức giận đá  gốc cây bên cạnh.
"Bây giờ thì  ! Mất hết tiền , con lấy gì để đính hôn, kết hôn?"
Thấy   tức giận như , Tô Tam Hổ cũng  bệt xuống đất, mè nheo: "Đã  hôm nay ăn thịt! Ba,  ba ngốc thế, nhiều tiền như  mà cũng để mất, 1.000 tệ lận đấy!".
.