Nhắc đến chuyện , trưởng thôn hỏi han về vụ mất trộm ở nhà cô mấy hôm .
Tô Ý kể  chuyện cửa phòng  cạy, bánh kẹo  trộm.
"Đều tại con, đáng lẽ con định để dành đến Tết, khi cả nhà sum họp  mới lấy  cùng ăn, nào ngờ ba  con  nóng lòng như , trời  sáng  mang sang biếu nhà ngoại, nếu   bọn họ  ngoài, cũng sẽ  gặp  chuyện ."
Nghe , vợ của trưởng thôn lập tức lên tiếng cắt ngang: "Con bé , tuyệt đối   nghĩ như , dù thế nào cũng  thể đổ hết lên đầu cháu ?"
"Nếu   ba  cháu...
haiz, bỏ ,   nữa, đều là tạo nghiệp."
Trưởng thôn cũng thở dài theo,  đó nhét đồ  tay Tô Ý: "Đồ  quý giá quá, nếu cháu   đưa cho ba , thì mang  huyện bán lấy tiền, hôm qua  bệnh viện, bác   cháu  còn một xu dính túi, giữ  chút tiền phòng ."
Tô Ý  ngượng ngùng: "Cháu  thật, chú đừng chê cháu khôn lỏi, thật  cháu vẫn còn tiền, chỉ là    bọn họ vơ vét hết, nên mới cố tình  như ."
"Hơn nữa, hôm nay cháu đến là  nhờ chú giúp đỡ, nếu chú  nhận, con cũng ngại mở lời."
Nghe  cô  việc cần nhờ, trưởng thôn hỏi.
Tô Ý kể sơ lược chuyện cô đến đơn vị,   ở nhà bếp như thế nào.
"Ở nhà bếp của cháu  một bác đầu bếp,    bụng, luôn quan tâm, chăm sóc cháu, mỗi tháng mặc dù tiền lương cũng   nhiều, nhưng nuôi sống bản  cũng  thành vấn đề."
"Lãnh đạo của đơn vị  thông cảm cho  cảnh của cháu, nên  đặc cách cho cháu chuyển hộ khẩu đến đơn vị, như    cháu  thể yên tâm  việc ở đó."
Nghe Tô Ý kể, hai vợ chồng trưởng thôn  tiên là lo lắng cho cô.
Sau đó    lãnh đạo giúp đỡ,  còn tìm  việc  chính thức, hai   vui mừng cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-205.html.]
"Cháu như  cũng coi như là khổ tận cam lai,   cuối cùng cũng  cuộc sống   hơn."
" , đây là chuyện ,   cháu cũng coi như  tiền đồ , cố gắng  việc ở đơn vị, chuyện  chú nhất định sẽ giúp cháu."
Tô Ý  khó xử : "Chú, thím,  cảnh gia đình cháu hai  cũng , cháu sợ ba  cháu sẽ  cho cháu , nên chuyện  cháu vẫn   với bọn họ." 
Nghe cô  như , trưởng thôn cũng do dự: "Chú  thể đến xã hỏi thăm đồng chí phụ trách hộ khẩu , nhưng dù  bọn họ cũng là ba  ruột của cháu, đến cuối cùng, chắc chắn  cần bọn họ đồng ý."
Tô Ý còn  lên tiếng, vợ của trưởng thôn kích động  đập bàn: "Ba  cái chó gì? Trong làng chúng ,   thấy đứa con gái nào ngoan ngoãn như Tiểu Ý, cũng  thấy ba  nào khốn nạn như bọn họ, nếu để bọn họ  chuyện ,  thấy là khó giải quyết.”
Tô Ý thở dài: "Thím, thật , bao nhiêu năm nay, cháu cũng  hiểu tại  ba   ghét bỏ cháu như , ba cháu , lúc  cháu mang thai cháu,  đúng lúc làng    lánh nạn,  cháu vì sinh cháu mà  chịu nhiều đau khổ, cho nên mới  thích cháu như ."
"Vớ vẩn!" Nghe , vợ của trưởng thôn nổi giận: "Cháu đừng  bọn họ  bậy!" 
"Chuyện bọn họ mang thai cháu, cháu  thể quyết định  ? Rõ ràng lúc đó nạn đói  bắt đầu,  mà bọn họ còn  quản  bản , để mang thai."
"Trước khi  lánh nạn, các cụ trong làng đều bảo  cháu uống thuốc phá thai, nhưng  cháu nhất quyết giữ cháu , cháu  tại  ?"
Tô Ý ngẩn : "Tại  ạ?"
DTV
Trưởng thôn ho khan: "Nói chuyện cũ  với con bé  gì?"
Vợ của trưởng thôn liếc  ông một cái: "Bây giờ Tiểu Ý cũng  còn nhỏ nữa,  thì  , lúc đó chẳng lẽ   là Trương Quế Lan cố tình mang thai để   nhường nhịn bà  ?"
"Năm đó,  già, trẻ nhỏ, phụ nữ trong làng chúng , ai mà   tự   bộ? Chỉ  Trương Quế Lan, cứ   đang mang thai, suốt dọc đường   xe bò, thoải mái vô cùng."
"Hơn nữa, năm đó, khi   chạy đến miền Bắc, gặp  một gia đình giàu , trùng hợp Trương Quế Lan sinh con cùng một ngày với  nhà họ,    bụng còn cho Trương Quế Lan ở  dưỡng thai mười mấy ngày, nếu   vì mang thai, thì    chuyện  như ?"
Nghe , Tô Ý sững sờ: "Còn  chuyện như  nữa ạ?"