Trương Quế Lan vẫn còn đau lòng vì mất đồ,  Tô Ý thản nhiên kể  chi tiết vụ trộm một  nữa, bà  tức giận gào .
Tô Đại Hải và Vương Phương cũng  thèm gọi Tô Ý nữa, chỉ đành ở  chăm sóc bà .
Tô Ý thoát khỏi bệnh viện, tìm một con hẻm,  áo khoác quân đội, quàng khăn choàng cẩn thận.
Sau đó, cô lấy xe đạp của Tô Nhị Cường , đeo hai túi dây cột tóc trong  gian,  thẳng đến phố chợ Tết.
Cô  quyết định,  chuối còn  trong  gian cũng  còn nhiều.
Cô sẽ để dành ăn dần,  bán nữa.
Nhiệm vụ   là bán hết hai túi dây cột tóc.
Có lẽ là vì hôm qua chuối và hạt dưa của cô quá ấn tượng, nên khi Tô Ý  đến chỗ cũ ở chợ Tết,    vây quanh: "Cô gái, hôm nay   mang chuối đến?"
" , chúng  đợi cô cả buổi ,  giờ cô mới đến?”
Tô Ý  toe toét: "Chuối và hạt dưa bán hết , hôm nay  dây cột tóc,    mmuốn mua ? Đẹp lắm đấy! Mua về tặng vợ, tặng con gái,   Tết đến nơi , thêm chút vui mừng."
Vừa , Tô Ý  nhanh chóng bày dây cột tóc, kẹp tóc .
Mọi  vốn dĩ định thất vọng bỏ  nhưng  thấy những món đồ bày bán  sạp hàng đều  .
DTV
"Hình như  thấy ai đeo loại ."
"Tất nhiên , đây là mẫu mới nhất   lò từ miền Nam,  chỉ  chừng  thôi, chỉ bán trong buổi sáng nay, muộn là hết đấy."
Đến chợ Tết,  ít  dẫn cả gia đình  cùng.
Con gái thích nhất những món đồ ,  thấy là   rời , nằng nặc đòi ba  mua cho.
Hơn nữa, giá cả những món đồ  cũng  đắt nên  nhanh  bán chạy như tôm tươi.
Các cô gái mua kẹp tóc, bờm tóc, dây cột tóc xong, đeo lên ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-202.html.]
Sau đó, bọn họ vui vẻ dạo chơi  phố, vô hình chung  quảng cáo giúp Tô Ý, thu hút  ít khách hàng.
Tô Ý vốn dĩ lo lắng thời gian  đủ, lúc  mới yên tâm.
Chỉ trong vòng một, hai tiếng đồng hồ, cô  bán hết hai túi dây cột tóc.
Bán hết đồ, Tô Ý tìm một quán ăn nhỏ gần đó, gọi một bát mì thịt dê hầm.
Ăn một bát mì nóng hổi, no bụng, cô mới đạp xe   bệnh viện.
Đến phòng bệnh, Trương Quế Lan vẫn đang   giường, mắng chửi kẻ trộm.
Bà  mắng đến mức khàn cả giọng.
Tô Đại Hải  bên giường, cúi đầu lắng ,   gì.
Vương Phương cũng lạnh lùng im lặng,   giường cạnh cửa,  thèm liếc  bà .
Tô Ý  bước , Trương Quế Lan  chỉ tay  mặt cô, hỏi: "Mày chạy  ? Mẹ mày đang  viện, mày  còn  tâm trạng  ngoài chơi ?"
Tô Ý tủi  chớp mắt: "Không  mà, con chỉ  ngoài cửa phơi nắng thôi, con sợ  đây sẽ   bực ."
Vương Phương bực bội, cố tình bênh vực Tô Ý: "Mẹ, là  đuổi em   ngoài, em   đến thì   mắng, bọn con  con,  dâu, thật sự      cho  lòng ."
Nghe , Trương Quế Lan tức giận chỉ tay  Tô Đại Hải: "Mày  xem, mày  xem, vợ mày  năng cái kiểu gì ?"
Tô Đại Hải mím môi: "Mẹ, nếu cơ thể của   khỏe, thì đừng  nhiều nữa như  nữa, cũng đừng nên kích động,  nghỉ ngơi cho khỏe ."
Nói xong,    Tô Ý: "Lúc nãy, bọn  ăn cơm  thấy em, em ăn cơm ?"
Tô Ý giải thích: "Lúc nãy em  đau bụng,  vệ sinh, em  , em  đói."
Trương Quế Lan hừ lạnh: "Tao thấy mày cũng chẳng đói,   gì cả, ăn cái gì mà ăn."
Vương Phương thấy  chồng khó chịu, cố tình đối nghịch với bà .
Cô  lấy  một đồng từ trong túi áo: "Tiểu Ý, em cầm lấy mua chút gì ăn lót  , hôm nay nếu   em đưa  đến đây,   sẽ náo loạn đến mức nào.”.