“ chỉ kiếm  hai hào thôi,   tốn nhiều tinh lực để nhập  như  nhưng vẫn  bán .”
Tô Ý âm thầm chặc lưỡi, chậc chậc,   em  cũng  thông minh lắm.
Giang Viễn cũng lúng túng nhếch môi: “Anh em của  đều giống , ưu điểm lớn nhất là  thành thật,   dối.”
" mà chị cũng  nếm chuối , tuy vỏ   đen, nhưng bên trong   tệ chút nào."
Tô Ý thừa dịp một  xướng một  họa, lặng lẽ xé một miếng vỏ ném   gian,  lặng lẽ lấy nó .
Cúi đầu  xuống, cô thấy vỏ chuối đen dính nước linh tuyền, giống như cô dự đoán  khôi phục màu vàng.
Bằng cách , trong lòng Tô Ý cảm thấy tự tin.
"Một đồng quá đắt,   đủ khả năng trả cái giá ."
“Chúng    ý định bán nó với giá cao như  cho chị và cũng  trông cậy  kiếm  tiền, coi như bỏ tiền mua kinh nghiệm, bán cho chị năm hào một cân!"
"Năm hào vẫn còn mắc! Những quả chuối tiêu   thể bán .
Ai   nếu  mang  nơi khác thì sẽ thối đến mức nào."
“Vậy thì bốn hào! Ai bảo ở nhà  còn  một đống?”
"Hai hào !"
Lục Tử  thể tin nỗi  Giang Viễn, lòng đau nhức nhối đến suýt : "Cô  ăn chuối mà  nhổ vỏ , quá độc ác!"
Tô Ý trách móc : “Anh  rõ  bán ở vùng khác, hơn nữa  cũng  rõ chuối của   bán  sẽ hỏng còn   tiếp tục mua,   ác ?”
Giang Viễn  hì hì lên tiếng giảng hòa: "Sau  chúng  đều là đối tác  ăn, vô luận  ác  ,  bằng nhượng bộ  vì ba hào !"
"Thành giao! Ba hào thì ba hào!"
Tô Ý thấy  cũng đồng ý: "  cả chiếc xe , nhưng  cần các  giúp  đưa nó đến nhà khách."
"Được !"
Tô Ý chất đồ  mua lên xe ba bánh   theo Lục Tử đến nhà khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-178.html.]
Giang Viễn  về phía ,  hỏi tên và  điện thoại của Tô Ý nhưng  sợ  lảng tránh  nữa.
Anh  gấp đến mức dậm chân.
Bên , Tô Ý trở  nhà khách,  kịp lúc   ở quầy lễ tân  ăn cơm.
Cô vội vàng yêu cầu Lục Tử chuyển đồ lên tầng hai.
Lục Tử  lấy tiền liền rời , Tô Ý liền đóng cửa , trực tiếp bỏ đồ  trong  gian.
Ngay  đó, cũng lắc  tiến  trong  gian.
Linh tuyền róc rách chảy  trong  gian,  khí tràn ngập  nước của linh tuyền.
Không chỉ thực phẩm thông thường  thể  giữ  tươi, giữ ấm mà ngay cả những quả chuối  đốm đen cũng khôi phục  màu vàng.
Cô lột vỏ nếm thử, hương vị thậm chỉ còn  vẻ ngọt hơn  ít so với  đó.
DTV
Tô Ý vui vẻ ăn chuối, trong lòng  khỏi thầm nghĩ, nếu  Tiểu Vũ và Noãn Noãn ở đây thì  quá, chắc bọn nhỏ cũng  thích! Chỉ tiếc là  qua năm mới mới về !
Vừa nghĩ tới đây, liền  thấy   gõ cửa.
Tô Ý vội vàng  tới cửa hỏi: "Là ai?"
" là tiếp tân, ngoài cửa   tìm cô."
Tô Ý  ngạc nhiên trong lòng, cô  quen  ai ở đây cả.
Chẳng lẽ là    em bán chuối   ?
Vội vàng chạy đến cửa sổ thì thấy hóa  là Chu Cận Xuyên   ?
Tô Ý đang suy nghĩ   để hai đứa nhỏ ăn chuối sớm một chút thì  thấy Chu Cận Xuyên, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội chạy xuống thật nhanh: "Đoàn trưởng Chu,    tới đây?"
Chu Cận Xuyên  thấy cô vui vẻ chạy xuống khóe miệng  khỏi nhếch lên––
"  việc xong mà thời gian còn sớm,  nghĩ em về tay  cũng  , cho nên  mua một ít đồ cho em mang về."
Nói xong,  lấy một đống đồ  khỏi xe.
Nhìn đống đồ trong túi lớn nhỏ, Tô Ý vội vàng ngăn cản  : "Thật sự  cần thiết,  tự mua cũng ,  là  cứ cầm về dùng ."