Suy cho cùng,  gì  thể khiến cô  cảm thấy lạnh trong lòng như lúc .
Bạch Nhược Lâm đến  cửa nhà Chính ủy Vương, nhanh chóng gõ cửa.
Người tới mở cửa là Thẩm Lệ, vợ của chính ủy Vương.
Bạch Nhược Lâm rụt rè lên tiếng: "Thím Lệ,  đến gặp chú Vương."
Thẩm Lệ bất mãn   cô một cái: “Đã muộn như ,  chuyện gì   đợi đến ngày mai?"
Sau khi phàn nàn xong, cũng mở cửa cho cô  .
Bạch Nhược Lâm  dám  gì thêm, Thẩm Lệ  vẫn luôn  lạnh  nóng với cô ,   bất đắc dĩ cô  cũng   để bà   nhạo .
Khi bước  nhà gặp  Chính ủy Vương, Bạch Nhược Lâm lập tức quỳ xuống  lóc.
Chính ủy Vương vốn cảm thấy  vui khi cô  chạy đến đây muộn như , nhưng khi  thấy cô  đột nhiên  thành  như ,  mềm lòng.
"Đã  chuyện gì xảy  ? Nếu  gì   thì  ."
Thẩm Lệ cũng  dọa cho giật , nhanh chóng kéo cô  dậy,  xuống chiếc ghế sofa gần đó.
Bà  thở dài, giúp cô  rót một cốc nước nóng: "Rốt cuộc chuyện  là thế nào?"
Bạch Nhược Lâm liền nhanh chóng kể  chuyện xảy   nãy.
“Trước khi  mất đồ, rõ ràng  chỉ  thấy một  Tô Ý,  ngờ   tìm thấy đồ.”
"Hơn nữa, đồng hồ của ông Mặc   giống đồng hồ của ,  thật sự kích động nên mới  lầm,  ngờ Đoàn trưởng Chu  giúp cô ,  sẽ đình chỉ công việc của  và  chịu hình phạt khác!"
DTV
Chính ủy Vương  , thực sự hết sức tức giận: "Thật vô lý,    chuyện như ? Chỉ là hiểu lầm giữa những  đồng chí nữ thôi, vhỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ thôi! Sao  thể động một chút là  đình chỉ? Hơn nữaㅡㅡ"
Chính ủy Vương mới   nửa chừng thì  Thẩm Lệ ho nhẹ cắt ngang.
Bà  , mím môi : "Nhược Lâm, cô cũng , dù  chỉ đánh mất một thứ,    ầm ĩ lên như ?"
"Hơn nữa,   đồng hồ nước ngoài  thể giống đồng hồ trong nước chứ? Dù  đeo nó hàng ngày, chỉ  thoáng qua cũng  thể nhận  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-172.html.]
Bạch Nhược Lâm cảm thấy  đuối lý,  dám lên tiếng.
Chính ủy Vương thấy  cũng bình tĩnh .
"Thím của cô   lý, chuyện  cô xác thực  sai, hơn nữa còn quá sai!"
"Theo cách  của ,  bằng cô tạm dừng biểu diễn? Tết âm lịch sắp đến .
Cứ trải qua năm mới trong yên bình , đợi đến khi sang năm thì trở  đây thảo luận kỹ hơn!"
Bạch Nhược Lâm  xong, lập tức hoảng sợ.
"Chú Vương, cuối năm biểu diễn  nhiều,  vốn dự định biểu diễn với một ít nhóm khác, bây giờ  dừng  thì   ?"
Thẩm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Dừng   dừng   do cô , hơn nữa, đoàn văn công sẽ tiếp tục hoạt động cho dù   cô.
Điều bây giờ cô nên nghĩ là  thế nào để ở !”
Chính ủy Vương  xong gật đầu đồng ý: "Thím cô  đúng! Sáng mai cô nên chủ động đến gặp Đoàn trưởng Đặng nhận ,  bản tự kiểm điểm và tạm dừng biểu diễn."
" bên  sẽ tận lực quan sát giúp cô ở  đội.
Chờ qua sang năm tai qua nạn khỏi,  sẽ tìm cơ hội để cô trở  đoàn văn nghệ."
Nhìn thấy Thẩm Lệ một bên bênh vực giúp đỡ, Bạch Nhược Lâm  hôm nay sẽ   kết quả nào  hơn.
Cô   còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý  rời .
Bạch Nhược Lâm  cho là tỏa sáng  sân khấu, đột nhiên luân lạc  dọn dẹp nhà vệ sinh trong ký túc xá mỗi ngày.
Trong lòng Bạch Nhược Lâm đương nhiên mười phần  phục.
Mỗi ngày quét tới tầng lầu của Tô Ý đều hận  thể ném phân  phòng Tô Ý!
Cô  thực sự   Tô Ý giấu một trăm đồng và đồng hồ của  ở ?
Hơn nữa chiếc vòng ngọc  rõ ràng là  Tô Ý mua, nhưng tại  cô   từng thấy cô đeo nó qua?
Bạch Nhược Lâm mỗi ngày đều suy nghĩ những chuyện .