Bạch Nhược Lâm thấy cửa mở, liền lao tới nắm lấy tay Tô Ý.
"Đồng chí Tô,   cô lấy  tiền và đồng hồ của , xin cô hãy trả  cho ."
Tô Ý giả vờ   gì: "Đồng hồ gì? Cô đang  linh tinh gì thế?"
Bạch Nhược Lâm cắn cắn môi: "Đừng giả vờ nữa, xế chiều nay   gặp cô ở  lầu, chúng  còn  chuyện một lúc,  khi trở về thì tiền và đồng hồ    đều biến mất.
Đồng chí Tô, nếu cô thiếu tiền,   thể cho cô vay một trăm đồng , nhưng chiếc đồng hồ là quà sinh nhật từ ba  ,  quan trọng với , xin cô hãy trả  cho ."
Tô Ý  lạnh một tiếng: "Ý của cô là   ăn cắp đồng hồ của cô?"
"Vậy  hỏi cô, đồng hồ cô vẫn luôn đeo lên tay,     thể tháo  mà cô   gì ?"
Bạch Nhược Lâm ngẩn  một chút  nhanh chóng hồi phục  tinh thần: "Lúc đó cô   xem đồng hồ của , cho nên   tháo  cho cô xem thử,  đó cảm thấy quá lạnh nên   đeo nữa,   cất nó  trong túi."
Tô Ý từ từ  cô : "Lời của cô thật kỳ lạ, mối quan hệ của chúng   bộ khu tập thể đều ,  chúng   thể   chuyện với  ? Đã thế cô còn tháo đồng hồ cho  thử?"
Bạch Nhược Lâm mím môi một cái: "Lúc   ở  lầu   nhiều   thấy ."
Tô Ý hừ lạnh một tiếng: "Có  thấy cô tháo đồng hồ  thấy  ăn cắp đồng hồ? Cô  bằng chứng gì ?"
Tô Ý    hiểu  ý đồ của Bạch Nhược Lâm.
Nên cô cố tình gây áp lực để xem cô  sẽ xử lý như thế nào.
DTV
Quả đúng như dự đoán, ngay lập tức Bạch Nhược Lâm lên giọng: "Đồng hồ và tiền đều ở trong phòng của cô, chỉ cần cô để   trong lục soát một chút, thì  chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi!"
Tô Ý giả vờ tức giận: "Cô   bằng chứng, thì dựa   mà đòi  phòng  lục soát hả?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-166.html.]
Bạch Nhược Lâm thấy cô như  thì càng tự mãn hơn: "Cô  dám cho   tìm thì chắn chắn là do cô , kẻ trộm như cô  xứng ở  khu đại viện của chúng , cô nên sớm  đuổi  ngoài thì hơn!"
Khi Bạch Nhược Lâm  xong, Diệp Tiểu Vũ  chen .
Thấy Tô Ý  nhiều  vây quanh như  thì  bé  dù    cũng   tác dụng gì.
Cậu bé nhanh chóng chui từ trong đám đông  ngoài, nhanh chân chạy đến phòng  việc của Chu Cận Xuyên.
Mọi  thấy hai bên đang căng thẳng một lúc lâu, thì cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Có   Bạch Nhược Lâm quá đáng, dựa   mà đòi lục soát phòng  khác.
Cũng   cho rằng nếu  lấy thì cứ để cô  lục soát, như  cũng  thể chứng minh bản  trong sạch.
Nếu  dám để cho cô  lục soát, thì  lẽ thật sự  trộm.
Hai bên còn đang giằng co, thì Tần Vân Phong cũng chen  về phía .
"Tô Ý, tiền và đồng hồ của Nhược Lâm đúng là mất,   tìm ở nhà nhưng cũng  thấy.
Nếu em lấy, thì hãy lấy  trả  cho cô  .
Anh  em còn đang tức giận chuyện của bọn , nên mới  trêu đùa cô , như  thì  xem là trộm cắp."
Tô Ý  xong  nhịn   giễu cợt: "Hai vợ chồng các  đúng là một cặp trời sinh,   còn vô liêm sỉ hơn cả  !"
"Được , nếu   đều  ở đây, để chứng minh bản  trong sạch,   thể để cho các   phòng  lục soát, tuy nhiên —— "
"Nếu  tìm thấy đồ của hai ,  cũng  thể vô duyên vô cớ  oan uổng lớn như  , các  định sẽ giải quyết như thế nào?"
Tô Ý  dứt lời, Bạch Nhược Lâm lập tức lên tiếng nạt: “Không  nếu như, chắc chắn là cô lấy! Chắc chắn đồ  giấu trong phòng cô, dù đánh cược gì  nữa  cũng  sợ cô!”.