Bạch Nhược Lâm hít một  lạnh: "Sao    cướp tiền luôn ?"
Người bán hàng  ngượng: "Hai trăm  đắt , món đồ  như  ở thủ đô ít nhất cũng  năm, sáu trăm."
"Nếu cô  tin chất lượng, chúng   thể tìm một chỗ  xem kỹ,  một tay giao tiền một tay đưa hàng."
Bạch Nhược Lâm trầm tư một lúc, thực  cô  cũng cảm thấy giá  là hợp lý.
 tiếc là tiền từ tháng  và  bộ tiết kiệm của cô  đều  tiêu  việc kết hôn và  cho Tần Vân Phong nở mặt.
Nếu , cô  thực sự  ý định mua.
Bạch Nhược Lâm cắn cắn môi: "Một trăm đồng thì ?"
"Vậy thì  ,    là  giảm giá!"
Bạch Nhược Lâm thấy    chịu nhượng bộ, hừ lạnh một tiếng: " Ai  món  là mua   cướp ,  khi là hàng trộm đấy! Nếu     bán ở thủ đô để  giá năm, sáu trăm?"
Người bán hàng thấy cô gái   mua  thì bắt đầu châm chọc,  nhịn  liền nhổ nước bọt một cái: "Không mua thì thôi, đừng  bôi nhọ  khác! Đi ,  chỗ khác  cho nước nó trong!"
Bạch Nhược Lâm thấy   lật mặt, tức giận  lưng bỏ .
Tô Ý vẫn luôn  ẩn  bên cạnh quan sát, lập tức chạy lên phía .
Mới   khi thấy  đàn ông lấy  chiếc vòng ngọc, trái tim cô  đập thình thịch.
Cô cảm giác đây chính là chiếc vòng ngọc mà Bạch Nhược Lâm vô tình  !
Cô tưởng   chắc chắn Bạch Nhược Lâm sẽ mua nó,  ngờ  cãi vã,  mua .
 nghĩ  cũng hợp lý, trong sách gốc, khi Bạch Nhược Lâm sống  còn độc , trong tay cô  còn  tiền tiết kiệm và tiền hàng tháng từ gia đình, mua một chiếc vòng ngọc   là vấn đề.
 hiện tại, tiền của cô  đường như  tiêu hết  việc kết hôn và   Tần Vân Phong.
Người từng tự cao như cô     bán hàng mắng vì  đủ tiền mua, giờ thẹn quá hoá giận nên  rời .
Tô Ý vội vàng chạy đến quầy hàng: "Đồng chí, cho  xem chiếc vòng đó nữa."
Người bán hàng thấy một cô gái  tới, mà   còn xinh  hơn   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-162.html.]
Mấu chốt là, cô gái  còn  tươi,   khác với   khuôn mặt như bánh bao thiu  .
Khuôn mặt đang đen xì của   dãn : "Xem thì , nhưng     , vòng  hai trăm đồng  giảm giá,  đủ tiền mua thì  cần xem." 
DTV
Tô Ý xua tay lia lịa: "Anh    ,    còn dám  hổ mà đòi trả giá nữa? Không trả giá!"
Người bán hàng thấy , vui vẻ mở hộp   nữa: " Cô xem ."
Tô Ý nhanh chóng cầm lên xem qua  vội đóng : "Được ,  lấy."
"Cô lấy?" Người bán hàng  cảm thấy  ngạc nhiên: "Cái vòng  giá hai trăm, cô   xem kỹ thêm chút nữa ? Hay là chúng  tìm chỗ , cô xem kỹ  ."
Tô Ý lắc đầu một cái: "Mua đồ trang sức   dựa  cảm giác  ?"
Nói xong, cô lấy ví , cô đổ hết  bộ  tiền mặt : "May mà  đem theo đủ tiền."
Đếm một hồi  ngẩn .
Không tin, đếm thêm  nữa.
" nhớ rõ tháng  còn hai trăm đồng,  giờ chỉ còn một trăm sáu —–
Tô Ý lúng túng   bán hàng  bán hàng cũng  Tô Ý với vẻ mặt mơ hồ.
"Đồng chí,  thật sự   trả giá .
Có lẽ là hôm nay   đồ quên  kiểm tra túi.
Nếu   tin,   thể về lấy thêm cho  --"
"Thôi thôi,  thấy cô cũng là một  thật thà, một trăm sáu thì một trăm sáu."
Thực    cũng   là  chấp nhận chuyện trả giá.
Chỉ là cô gái   thái độ quá tồi tệ, mở miệng   hàng của   là hàng trộm.
Chứ  như cô gái ,  chân thành.
May mà   mua món đồ  với giá năm mươi, bán một trăm sáu vẫn đủ lời!
Làm   nên quá tham lam!.