Đoàn trưởng Đặng trực tiếp giữ  : "Đồng chí Tô, đồng chí  cân nhắc việc gia nhập đoàn văn nghệ của chúng  để phát triển ?"
Dù mới tiếp xúc nhưng đoàn trưởng Đặng dựa  kinh nghiệm nhiều năm của bà  nhanh chóng xác định Tô Ý là một ứng viên  triển vọng.
Cô  chỉ  thể chơi đàn và hát  mà ngoại hình cũng cực kỳ , là loại hiếm gặp.
Nếu  thể ở , chắc chắn cô sẽ  tương lai tươi sáng.
Tô Ý đến đây để lấy thảm lông cừu,     ý định tham gia đoàn văn nghệ.
Hơn nữa, dự định của cô là  khi   tự do sẽ  ngoài kinh doanh và trải qua cuộc sống mỗi ngày đếm tiền.
Mặc dù đoàn văn nghệ bây giờ trông  hấp dẫn nhưng nó cũng sẽ sớm  đối mặt với những  đổi lớn.
Hơn nữa cô cũng  thích ở chung với những cô gái   khác bằng lỗ mũi.
Cô vẫn là nên tiếp tục trở về  việc tại căn tin của cô! Ít nhất là vui vẻ.
Nghĩ tới đây, Tô Ý liền từ chối  chút do dự.
Đoàn trưởng Đặng  ngờ  sẽ  từ chối nên sửng sốt trong giây lát.
Bà nắm lấy tay Tô Ý, hết   đến  khác thuyết phục: "Hôm nay muộn ,  sẽ đợi cô từ từ suy nghĩ  trả lời.
Không cần vội."
Tô Ý quả thực  nóng lòng   về, cũng     hai đứa nhỏ đang chờ cô  .
Cô đành  lẩm bẩm vài câu chiếu lệ  mới vác thảm lông cừu   phía  tìm .
Khi xuống tầng , hầu hết    rời .
Chỉ còn  Chu Cận Xuyên cùng hai đứa nhỏ  đằng xa chờ cô.
Tô Ý vội vàng  tới, cúi đầu  thì thấy Tiểu Vũ và Noãn Noãn đều  ngủ say.
Thấy   đến, Chu Cận Xuyên ôm lấy Diệp Tiểu Vũ, tay  ôm Diệp Noãn Noãn: "Trở về thôi!"
Tô Ý  thấy Diệp Tiểu Vũ hừ hừ hai tiếng, cô vội vàng tiếp nhận Noãn Noãn: “Để  ôm con bé."
Chu Cận Xuyên thấy  cũng  từ chối mà chỉ nhặt thảm lông cừu lên cho cô.
Hai  lặng lẽ bước  trong bóng đêm của đại viện,  ai  lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-146.html.]
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ngủ  say, mãi đến khi  đưa lên giường mới tỉnh .
Tô Ý đưa  về nha, xong việc liền chuẩn  trở về ký túc xá.
Mới   tới cửa, Chu Cận Xuyên  đuổi theo kịp: “Cũng  muộn ,  đưa em về.”
Chu Cận Xuyên đóng cửa phòng ngủ , bước nhanh  đến  mặt Tô Ý: “ đưa em về.”
Ngay khi Tô Ý định   cần thì cô thấy  thấy  cất bước  ngoài.
Sau khi khóa cửa chính, hai   lượt  về phía ký túc xá.
"Tuyết rơi !"
Nhìn thấy mảng lớn bông tuyết bất ngờ rơi xuống,  lớn lên ở phía nam như Tô Ý hào hứng đưa tay  đón.
Chu Cận Xuyên cũng  ,  đầu  cô.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, những bông tuyết giống như tơ liễu lả tả bay xuống đậu  tóc cô.
DTV
Chu Cận Xuyên từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, nơi đó thường  tuyết rơi  mùa đông.
Cũng   gì cảm thấy ngạc nhiên.
Ngược  là cô, cô phấn khích như  từng thấy qua tuyết.
Tô Ý ngắm  tuyết một lúc, chợt nhớ  Chu Cận Xuyên vẫn đang ở phía  đợi .
Sau đó cô vội vã tiến về phía .
Không ngờ mặt đất  trơn trượt,  chú ý khiến bàn chân  trượt.
Ngay khi Tô Ý cho rằng  sắp tiếp xúc  mật với mặt đất thì giây tiếp theo, cánh tay của cô đột nhiên  ai đó kéo chặt.
Tô Ý vội vàng  thẳng dậy: "Cám ơn !"
Chu Cận Xuyên khẽ nhếch môi: “Phải về  ?”
Tô Ý vội vàng gật đầu: "Phải về ."
Nói xong cô bước từng bước nhỏ về phía cầu thang.
Đã quá giờ tắt đèn, đèn ở hành lang và cầu thang đều  tắt.
Tô Ý   nửa đường trong bóng tối thì đột nhiên  thấy tiếng cạch và ánh lửa yếu ớt thắp sáng cầu thang.